Đàm bà t.ử ngửi ngửi, thấy thối không chịu được, mặt đen lại: "Đáng c.h.ế.t, không lẽ là nước tiểu quạ đen? Con quạ c.h.ế.t tiệt kia, lão nương nguyền rủa mày kiếp sau làm trâu làm ngựa, ngày ngày bị người ta cưỡi!"
Quạ đen có tè vào mặt bà ta hay không thì không biết, nhưng trên trời chỉ có mỗi con chim to ấy bay qua, lại chẳng có mưa, bà ta đành nghi cho nó.
~
Nhược Huyên đang dẫn Hàn lão và đám bạn nhỏ xuống núi xem lúa.
Gió đưa tiếng nói của mọi người tới, Nhược Huyên cũng chẳng để tâm lắm, ngoại trừ việc thi triển một cái tiểu pháp thuật "vật quy nguyên chủ".
Thi triển xong pháp thuật, nàng theo bản năng liếc nhìn Hiên Viên Khuyết một cái.
Hiên Viên Khuyết thầm nghĩ: Đóa hoa này, rốt cuộc là sợ hắn hay là sợ Thiên Đạo đây? Nhóm người Hàn lão không nghe thấy tiếng thôn dân từ xa, ông dẫn bọn trẻ đến bên ruộng, ngồi xổm xuống quan sát những cây lúa, hỏi: "Huyên Bảo, lúa này là bắt đầu trổ bông rồi phải không?"
Nhược Huyên ngồi xổm xuống, thân hình bé nhỏ nép bên cạnh Hàn lão, gật đầu, đưa tay chỉ vào phần giữa cây lúa: "Đúng rồi ạ! Tiên sinh nhìn chỗ này xem có phải hơi phồng lên không, đây là đang bắt đầu trổ bông đấy ạ."
"Đã bắt đầu trổ bông rồi, chắc chắn có thể thu hoạch chứ?"
Nhược Huyên khẳng định gật đầu: "Chắc chắn được, năng suất mỗi mẫu không dưới 800 cân đâu ạ."
Nhược Huyên nói con số khiêm tốn thôi, chứ thực ra lúa nhà nàng năng suất phải hơn ngàn cân, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/5020297/chuong-338.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.