Tiếp đó, Nhược Huyên lại đoán trúng thêm mấy câu đố đèn có phần thưởng là đồ trang sức miễn phí.
Chưởng quầy sắp khóc đến nơi rồi: "Tổng cộng đã tặng cho vị tiểu cô nương này gần năm mươi lượng bạc rồi."
Trong lòng ông ta thầm cầu nguyện: "Đừng có đoán trúng cái đèn cung đình lưu ly kia nhé! Làm ơn đi mà!"
Đúng là sợ cái gì thì cái đó tới!
Mấy huynh đệ Nhược Hàng suy nghĩ nửa ngày trời cũng không đoán ra, bọn họ quay sang hỏi Nhược Thủy xem có nghĩ ra không, Nhược Thủy cũng chỉ biết lắc đầu.
Hết cách, bọn họ đành nhìn về phía Nhược Huyên và Hiên Viên Khuyết cầu cứu.
Nhược Huyên cũng chịu thua, bèn quay sang nhìn Hiên Viên Khuyết.
Chưởng quầy nín thở, căng thẳng nhìn chằm chằm đôi kim đồng ngọc nữ này!
Hiên Viên Khuyết cất giọng thanh lãnh, nói ra đáp án: "Trượng phu đi vắng, hoàn gia vào ngày rằm."
Nhược Thủy trầm ngâm một chút rồi bật cười: "Hóa ra là như vậy! Diệu! Quá tuyệt diệu!"
Ông càng thêm bội phục Hiên Viên Khuyết, tuổi còn nhỏ mà học thức thật uyên bác!
Sắc mặt chưởng quầy trắng bệch. Không thể nào? Cái này mà cũng đoán được sao? Đây chính là câu đố mà chủ nhân bọn họ vô tình nhìn thấy trong một cuốn du ký cũ ở sạp sách xưa khi đi du ngoạn. Trong sách còn ghi lại đây là một bài dân d.a.o của triều đại cũ.
Vị tiểu công t.ử này rốt cuộc là thần thánh phương nào, thế mà cũng biết?
Khi Hiên Viên Khuyết nói ra đáp án, mọi người xung quanh đều nghi ngờ mình nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/5020294/chuong-335.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.