Nhược Huyên nghe xong mới yên tâm, nàng thấy Hiên Viên Khuyết đi thu lại chuỗi vòng tay vội nói: “Hiên Viên ca ca, đó là cái khóa vàng muội thắng được, huynh giúp muội thu lại luôn nhé!”
Dương Kỳ Khỉ thấy Hiên Viên Khuyết xuất hiện thì ngẩn ngơ, nó chưa từng thấy bé trai nào lớn lên đẹp như vậy.
Ngay cả việc mẹ ruột, cha ruột và em trai ruột vì nó đ.á.n.h nhau bị thương nó cũng chẳng có phản ứng gì.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Lúc này thấy Hiên Viên Khuyết đi lấy vòng tay, nó vội chạy tới nói: “Ca ca, cái vòng tay đó là của muội! Vừa nãy muội đá cầu thắng được, cái khóa vàng kia cũng là của muội, là bà nội tặng muội làm quà đầy tháng.”
Dương Kỳ Khỉ chạy đến bên Hiên Viên Khuyết, đưa tay muốn kéo hắn, “Ca ca...”
Hiên Viên Khuyết lạnh lùng quay đầu lại, ánh mắt lạnh băng, giọng điệu còn lạnh hơn cả ánh mắt: “Tránh xa ta ra một chút.”
Dương Kỳ Khỉ sợ đến mức rụt tay về, cơ thể bất giác lùi lại vài bước, “Ca ca...”
Hiên Viên Khuyết lạnh lùng cảnh cáo: “Đừng gọi ta là ca ca, ta không phải anh của ngươi!”
Dương Kỳ Khỉ: “……”
Hung dữ quá! Hiên Viên Khuyết trực tiếp cầm lấy chuỗi vòng tay của Nhược Huyên, đến khi lấy cái khóa vàng, hắn móc ra một chiếc khăn tay sạch sẽ bọc lấy tay rồi mới cầm lên.
Dương Kỳ Khỉ tuy còn nhỏ, nhưng thấy Hiên Viên Khuyết dùng khăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/5019759/chuong-327.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.