“Có đau không?” Hiên Viên Khuyết đỡ nàng, nhìn vết thương trên trán và tay nàng, đôi mày tuấn tú nhíu chặt, khuôn mặt nhỏ lạnh băng, vừa định dùng pháp thuật giúp nàng chữa thương thì Nhược Huyên lại đẩy hắn ra: “Đau! Bà mẹ nó, xấu tính quá! Bà đây phải g.i.ế.c hắn!”
Kẻ nào làm nàng đau, nàng sẽ khiến kẻ đó đau hơn!
Hiên Viên Khuyết: “……”
Nhược Huyên đẩy Hiên Viên Khuyết ra, xoay người, lao về phía Dương Kỳ Vĩ, dùng sức đẩy mạnh vào lưng hắn, khiến Dương Kỳ Vĩ ngã sấp mặt xuống đất thật mạnh: “Đồ tạp chủng, mày dám đẩy tao hả!”
Cả người Hiên Viên Khuyết cứng đờ.
Đồ tạp chủng? Con bé này nghe đâu ra mấy từ c.h.ử.i bới đó vậy?
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Hiên Viên Khuyết nhìn đóa hoa nhỏ Huyên Bảo hai tay chống nạnh, đôi chân ngắn giẫm lên bồn hoa, vẻ mặt hung dữ, trầm mặc một lát.
Bộ dạng này của nàng với mấy mụ đàn bà đanh đá trong thôn quả thực giống nhau như đúc.
Đóa hoa này thật là ngày càng bản lĩnh, một đóa hoa đang yên đang lành lại thành công sống thành cái dáng vẻ cô thôn nữ đanh đá.
Ngày thường nghe nàng hứng thú bừng bừng kể bên tai hắn chuyện bà này trong thôn cãi nhau với bà kia, bà kia đ.á.n.h nhau với bà này, hắn cứ tưởng nàng chỉ là hóng hớt, không ngờ nàng còn học lỏm nữa!
Dương Kỳ Vĩ ngã ngồi trên đất, cằm bị rách, gãy mất một cái răng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/5019757/chuong-325.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.