Dương Kỳ Khỉ là đứa đá giỏi nhất trong đám trẻ này, có mấy đứa vây quanh nó, đếm số và cổ vũ: “80, 81...”
“Woa, Kỳ Khỉ giỏi quá! Sắp được một trăm cái rồi!”
“Kỳ Khỉ, cậu giỏi thật đấy, đá thế nào vậy? Tại sao tớ chỉ đá được có hai cái?”
“Kỳ Khỉ lợi hại thật! Nó thắng rồi! Tiền mừng tuổi của chúng ta đều thua về tay nó hết!”
Nghe mọi người ca ngợi, Dương Kỳ Khỉ trong lòng đắc ý, không cẩn thận dùng sức quá đà, quả cầu bay vọt ra ngoài.
Nhưng nó đã đá được một trăm cái, những đứa trẻ khác đều không bằng nó.
“Một trăm cái! Vừa tròn một trăm cái! Kỳ Khỉ giỏi quá!”
“Tớ nhiều nhất chỉ đá được năm cái! Kỳ Khỉ đúng là quá siêu.”
Nhược Huyên nghe xong liền nói: “Cái này đơn giản như vậy, một trăm cái thì có gì ghê gớm chứ? Muội cũng đá được mà!”
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Nàng có thể đá một ngàn cái, một vạn cái, một trăm triệu cái, dù sao chỉ cần nàng muốn, quả cầu đó có thể không bao giờ rơi xuống đất, cứ đá mãi đến thiên thu vạn đại cũng được.
Trương Lôi nói: “Giỏi lắm đấy, lần chị đá được nhiều nhất cũng chỉ hơn 100 cái, chị lớn hơn em ấy 5 tuổi lận.”
Trương Nhụy gật đầu: “Chị nhiều nhất chỉ đá liên tục được mấy chục cái, chưa bao giờ được hơn trăm!”
Trương Mai: “Biểu muội Huyên Bảo ơi, cái này không dễ đâu, chị nhiều nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/5019754/chuong-322.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.