Nhược Sơn vội nói: "Tứ ca, sao ca biết? Nhược Huyên chính là con gái em, con gái ruột!"
Mọi người cũng nhao nhao hùa theo: "Nói bậy, Nhược Huyên là con gái ta, con gái ruột của ta! Lão Tứ chú đừng hòng độc chiếm Huyên Bảo!"
"Đúng vậy, Nhược Huyên cũng là con gái ta!"
Nhược Huyên đau cả đầu, nàng vội trượt xuống ghế định gắp cho mỗi người một miếng, làm con gái của mọi người thật không dễ dàng a!
Lôi bà t.ử ra hiệu cho Huyên Bảo tự ăn, sau đó giả vờ tức giận mắng một trận, cả nhà mới vui vẻ náo nhiệt ăn bữa cơm đoàn viên sớm.
Chẳng ngờ cơm mới ăn được một nửa, lại có một vị khách không mời mà đến.
"Nhược Hà! Nhược Hà, chàng cứu thiếp với! Người sòng bạc muốn bắt thiếp về, cha mẹ thiếp mặc kệ thiếp! Thiếp vất vả lắm mới trốn ra được!" Một người phụ nữ đầu bù tóc rối, quần áo xộc xệch chạy vào, vừa vào phòng nhìn thấy mâm cỗ trên bàn, mắt liền trợn tròn!
Trời ơi!
Nhiều thịt quá!
Nhà họ Nhược quả nhiên đã trở nên giàu có!
Chưa đến Tết mà đã được ăn nhiều thịt thế này!
Hai mắt Triệu thị sáng rực, vươn đôi tay bẩn thỉu định chộp lấy bào ngư trên bàn, cả nhà đều thấy bàn tay phải đen nhẻm của ả thiếu mất hai ngón.
Mặt Nhược Huyên sầm lại, nàng bắt chước dáng vẻ của Hiên Viên Khuyết, phất tay áo một cái, cả người Triệu thị bay vèo ra ngoài!
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/5019566/chuong-304.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.