Hắn buồn bực ngồi bệt xuống đất giận dỗi.
Đợi khi khôi phục thân phận Ma Tôn, hắn nhất định phải tiêu diệt đóa hoa Huyên thảo nhỏ bé này! Dám sỉ nhục hắn là chó!
Mấy anh em Nhược Hàng lại rất thích ch.ó trắng nhỏ, từng đứa vội vây lại, bế nó lên, vừa xoa đầu vừa vuốt lông: "Huyên Bảo, Tiểu Bạch sao thế? Trông nó có vẻ không vui."
Nhược Huyên bế lấy chú ch.ó trắng: "Nó muốn đi chơi đấy! Muội đưa nó đi tìm Hiên Viên ca ca chơi đây."
Vấn đề của Ma Tôn, vẫn nên để Hiên Viên Thần quân đi giải quyết thì hơn!
Nàng cũng sợ sau khi Ma Tôn lấy lại tự do, mình đ.á.n.h không lại hắn.
Dù sao thì tu vi của nàng và Ma Tôn cũng chênh lệch đến 9999 năm.
"Bà nội, ngày mai cháu mời Hiên Viên nãi nãi và Hiên Viên ca ca đến ăn dê nướng nguyên con được không ạ?" Nhược Huyên cũng không quên chính sự, thuận miệng hỏi.
"Được chứ! Vừa khéo hai bà cháu họ không về kinh ăn Tết, cháu đi mời họ sang nhà mình ăn Tết cùng cho náo nhiệt."
"Vâng ạ!" Nhược Huyên ôm ch.ó trắng nhỏ, liền chạy lên núi.
Khi Nhược Huyên chạy lên núi, vừa lúc thấy từng chiếc xe ngựa nối đuôi nhau đi xuống con đường núi đã được tu sửa bằng phẳng, nàng chỉ liếc qua rồi chạy thẳng đến sơn trang.
Trong sân bày la liệt rương hòm, sọt lớn sọt nhỏ, đều là đồ từ kinh thành gửi đến cho hai bà cháu ăn Tết.
Đồ ăn thức uống, vật dụng đầy đủ mọi thứ, chỉ sợ hai bà cháu ở ngoài cung ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/5019383/chuong-299.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.