Hiên Viên Khuyết ném cho nàng một ánh mắt lạnh nhạt, để nàng tự mình lĩnh hội.
Càng ngày càng to gan, ông trời cần nàng lo chuyện bao đồng sao? Rõ ràng là bản thân muốn kiếm bạc. Tuy nhiên, tiểu tiên thuật này quả thực chỉ có thể linh nghiệm với người có tâm hướng thiện, nên hắn cũng mặc kệ nàng.
Chủ sạp bên cạnh lúc này không nhịn được bèn lớn tiếng rao: "Câu đối ba văn một bộ! Ba văn một bộ đây! Rất nhiều câu đối ngụ ý tốt để lựa chọn, muốn câu gì có câu đó! Chỉ cần ba văn tiền một bộ! Ba văn một bộ! Các vị khách quan lại đây chọn lựa đi ạ!"
Sạp bên cạnh sáng nay bày hàng cùng lúc với Nhược Xuyên. Nửa buổi sáng trôi qua, hai cha con họ chỉ biết trân mắt nhìn Nhược Xuyên bán hết bộ này đến bộ khác. Hai sọt câu đối, một sọt giấy dán cửa sổ, một đống tranh Tết... loáng cái đã bán sạch, trong khi họ cả buổi mới bán được vài bộ, lúc này không khỏi sốt ruột.
Hắn rao lớn như vậy, mấy người khách kia nghe thấy bèn quay đầu nhìn sang sạp bên cạnh. Nhưng thấy màu giấy đỏ không thắm bằng nhà này, chữ viết cũng không đẹp bằng, nên có chút chê bai.
Trương Liêm thấy có người tranh giành mối làm ăn, lập tức lớn tiếng nói: "Mấy vị này có mua câu đối không? Nếu không mua thì ta lấy hết! Đi dạo cả con phố này, ta thấy câu đối nhà này là tốt nhất."
Lúc này cũng có người đi ngang qua, liếc mắt một cái đã bị câu đối đang treo thu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/5019020/chuong-294.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.