Vừa nãy chỉ là sự cố ngoài ý muốn. Là do con gái vừa nhắc đến chuyện cửa hàng tạp hóa bên cạnh cười nhạo nhà bà ta làm ăn phát đạt thì sao chứ, đến mụn cháu trai nối dõi cũng không có, kiếm được bao nhiêu tiền cũng để người ngoài hưởng, bà ta đang bực mình.
Bà ta cũng biết Nhược gia năm nào cũng đến biếu quà Tết, hơn nữa mỗi lần mua đồ ở cửa hàng nhà bà ta đều trả tiền sòng phẳng. Con trai bà ta có cân dư một chút, hay chỉ lấy giá gốc thì đó cũng là lẽ thường tình giữa họ hàng, nói là ăn chực thì thật sự không phải.
Bà ta chỉ giận Lưu thị sinh ba đứa con gái làm nhà họ Trương tuyệt tự, bị người ta đàm tiếu, ở trong tộc cũng không ngẩng đầu lên được, nên mới không nhịn được nói mát mẻ vài câu. Nếu Lưu thị sinh được cho bà ta đứa cháu đích tôn bụ bẫm, bà ta sẵn sàng cung phụng cô ta và họ hàng nhà cô ta như tổ tông.
Nhược Thủy không định ở lại lâu, càng không định ăn cơm ở nhà họ Trương. Dù vừa rồi nghe thấy họ nói gì trong sân, nhưng người ta đã tươi cười đón tiếp, hắn cũng chỉ đành giả vờ như không biết, rốt cuộc mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh.
Hắn cười đáp: "Không cần đâu bác, nhà em còn bao việc, hôm nay tranh thủ vào thành biếu quà Tết, tiện thể sắm ít đồ rồi phải về ngay."
Bà Trương liền dặn dò con trai: "Thành Nghiệp, lát nữa con chuẩn bị nhiều quà Tết cho vợ chồng Văn Ngọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/5018066/chuong-279.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.