Yến Hành cùng Phi Yến quân đều thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng bế bọn trẻ xuống núi.
Khi Yến Hành định bế Hiên Viên Khuyết, Hiên Viên Khuyết từ chối: “Ta tự đi.”
Vạn năm qua quen thói độc lai độc vãng, hắn không thích trên người dính hơi thở của người khác.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Nhược Huyên: “Ta cũng tự đi.”
Trương Khiết đã được một người lính bế lên, thấy vậy cũng nói: “Ta cũng tự đi.”
Những đứa trẻ khác thấy thế cũng nhao nhao: “Ta cũng tự đi!”
“Ta cũng tự đi!”
Được thôi, càng đỡ việc! Yến Hành liền nói: “Đường núi khó đi, các ngươi nắm c.h.ặ.t t.a.y các ca ca binh lính mà xuống núi nhé!”
Tiết Giai Kiệt lập tức chạy tới nắm tay Nhược Huyên: “Tiên nữ muội muội, ta dắt muội, ta khỏe lắm, ta bảo vệ muội.”
Nhược Huyên mỉm cười ngọt ngào: “Cảm ơn. Nhưng ta không cần người bảo vệ đâu, ta tự bảo vệ mình được.”
Trương Khiết trừng mắt nhìn Tiết Giai Kiệt: “Nghe thấy chưa, Huyên Bảo không muốn nắm tay ngươi!”
Nàng cũng muốn nắm tay Huyên Bảo! Tên này sao có thể giành trước một bước chứ! Huyên Bảo một tay kia còn đang ôm Tiểu Bạch, đâu còn tay nào để nắm nàng.
Tiết Giai Kiệt nắm tay Nhược Huyên đắc ý lắc lắc: “Huyên Bảo nói không cần người bảo vệ, chứ không phải không muốn nắm tay ta. Đúng không, Huyên Bảo?”
Trương Khiết lôi kéo vạt áo Nhược Huyên, dùng đôi mắt hung hăng trừng Tiết Giai Kiệt: “Huyên Bảo, có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/4994642/chuong-195.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.