Có lẽ lời nói của Nhược Huyên có hiệu ứng, những đứa trẻ nằm trên mặt đất cũng không biết là đói tỉnh hay lạnh tỉnh, cuối cùng cũng có người tỉnh dậy.
Huyện lệnh thiên kim là người đầu tiên tỉnh, nàng bị đói tỉnh, vừa mở mắt ra thấy bốn phía tối đen như mực, cái gì cũng không thấy, ôm Tiểu Bạch thấy nó bất động, liền òa lên khóc lớn: "Hu hu... Nương! Nương ở đâu? Nương! Ở đây tối quá, Tiểu Bạch không cử động, Khiết Nhi sợ lắm."
Theo tiếng khóc của Trương Khiết, cả phòng trẻ con đều khóc òa lên!
"Hu hu... Nương, con muốn nương!"
"Hu hu, tối quá, đáng sợ quá! Nương! Nương ơi! Nương ở đâu?..."
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Uy lực tiếng khóc của trẻ con thật sự rất lớn, Nhược Huyên chưa từng được chứng kiến, nàng cảm giác lỗ tai sắp nổ tung, vội lớn tiếng trấn an: "Đừng khóc nữa! Có ta và Hiên Viên ca ca ở đây, các muội sợ cái gì chứ?"
Vừa rồi Nhược Huyên dùng linh lực của mình chữa thương cho chúng, hơi thở thảo mộc của tiên hoa trăm năm không chỉ có thể chữa thương mà còn có thể an ủi nhân tâm, đặc biệt là đối với trẻ con.
Giọng nói của Nhược Huyên, hơi thở của Nhược Huyên đã làm bọn trẻ ghi nhớ trong tiềm thức. Cả phòng trẻ con nháy mắt yên lặng, ngơ ngác nhìn nàng, không hiểu vì sao có nàng ở đây thì sẽ không sợ? Người phụ nữ bên ngoài nghe thấy tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/4993731/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.