Nhược Huyên liếc nhìn viên kẹo trong tay bà ta, không nhận, mà quay sang nhìn Hiên Viên Khuyết.
Hiên Viên Khuyết lạnh lùng liếc người phụ nữ một cái, rồi gật đầu thật "ngầu".
Người phụ nữ trong lòng vui sướng, không ngờ hai đứa trẻ này lại dễ lừa như vậy: "Vậy thẩm thẩm giờ đưa các cháu ra xe ngựa đi tìm người nhà nhé."
Bà ta đưa tay định kéo hai đứa, nhưng cả hai đều tránh đi, giấu tay ra sau lưng.
Bà ta cười cười, xem ra cũng không phải hoàn toàn không có cảnh giác, "Các cháu nếu muốn thẩm thẩm giúp tìm cha mẹ thì đi theo thẩm thẩm! Còn nếu không muốn thì tự quay lại đường cái mà tìm!"
Nói xong bà ta giả vờ không quan tâm đi về phía trước, liệu định hai đứa trẻ nhỏ như vậy bị lạc mà gặp người chủ động giúp đỡ thì sẽ đi theo.
Quả nhiên!
Hiên Viên Khuyết kéo tay Nhược Huyên đi theo.
Hiên Viên Khuyết dùng pháp thuật truyền âm cho Nhược Huyên: "Lát nữa đừng gọi ta là Hiên Viên ca ca, cứ gọi trực tiếp là ca ca, biết chưa?"
Nhược Huyên xưa nay vẫn nghe lời, ngoan ngoãn gật đầu.
Nhược Huyên nghĩ đến việc mình biến mất bà nội sẽ lo lắng nên nói: "Hiên Viên ca ca, chúng ta đi theo bà này, nội muội sẽ lo lắng đấy."
Hiên Viên Khuyết nhàn nhạt nhìn nàng, hóa ra nàng cũng biết nàng chạy lung tung người nhà sẽ lo lắng sao? "Yên tâm, ta đã bảo Cổ chưởng quầy nói với bà ấy là cậu ta đưa muội đi cùng ta đến doanh trại chơi rồi."
Nhược Huyên liền hoàn toàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/4946665/chuong-180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.