Thôn trưởng lại giật mình, mua tận hai ngọn núi sao? Cho dù mua một tặng một thì chỗ này cũng phải gần hai trăm lượng chứ chẳng chơi! Hắn còn tưởng rằng các nàng chỉ định mua một cái đỉnh núi nhỏ vài chục mẫu.
Quả nhiên Nhược gia người nào cũng có bản lĩnh, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày quật khởi.
"Trước đây người của nha môn đã từng đo đạc qua, ta nhớ rõ một ngọn là hơn 160 mẫu, một ngọn là hơn 130 mẫu. Hai ngọn cộng lại vừa vặn hơn 300 mẫu một chút, coi như mua một ngọn tặng một ngọn. Còn bãi cát kia chắc khoảng 40 mẫu, đất bãi cát phỏng chừng có thể rẻ hơn một chút, để lát nữa ta đi nha môn hỏi thử xem."
Nhược Huyên ngọt ngào nói: "Cảm ơn thôn trưởng gia gia, về sau chờ cháu trồng được trái cây, nuôi được gà, cháu sẽ biếu thôn trưởng gia gia ạ."
Thôn trưởng nghe vậy cao hứng cười ha hả: "Ha ha. Được, vậy ta chờ ăn trái cây, ăn gà Huyên Bảo nuôi nhé."
Xác định Nhược gia muốn mua những chỗ đất hoang cùng núi hoang này xong, ba người liền đi về hướng trong thôn.
Thôn trưởng rất vui vẻ: "Buổi chiều ta sẽ đi nha môn một chuyến, giúp các ngươi mua đứt hai ngọn núi cùng chỗ đất hoang kia. Tiện thể mua chút lúa giống về, tối nay ta sẽ bắt đầu ươm mạ. Thử trồng lúa nước ba vụ xem sao."
Nhược Huyên giao hai trăm lượng ngân phiếu cho thôn trưởng, đồng thời nói: "Thôn trưởng gia gia không cần mua lúa giống đâu, đến lúc đó cứ qua nhà cháu lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/4944449/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.