Lần này hắn vào thành gặp Yến Hành cũng là nhờ ông ấy âm thầm điều tra trong quân doanh về trận chiến năm xưa của Nhược lão gia tử.
Đến lúc đó nợ mới thù cũ sẽ tính sổ một thể.
Yến Hành nghe thấy hai đứa nhóc nói chuyện, nhưng lại chẳng hiểu gì, hai đứa trẻ con nói chuyện sao cứ như hắn đối thoại với mưu sĩ vậy, cảm giác như đang mưu tính đại sự gì đó.
Trẻ con bây giờ nói chuyện phiếm đề tài đều cao siêu thế này sao? Hắn nhớ lại hồi mình ba bốn tuổi, hình như là bàn với Hoàng thượng cách trộm rượu giấu của cha hắn, cách giúp Hoàng thượng chui qua lỗ ch.ó trốn khỏi cung đi chơi, cách bắt nạt tiểu thái giám bắt chép phạt hộ... Thật sự không có đề tài thâm sâu như thế này! Người kia là ai vậy?
Chưởng quầy dẫn họ đi đến tòa tiểu viện ba tầng cao nhất ở giữa.
Khi đi qua một chỗ, Nhược Huyên thấy hơn mười người đang cố sức dựng đứng một tảng đá hồ lớn dài ba bốn mét lên để trang trí.
Chỉ là tảng đá quá cao quá nặng, mấy người đó đẩy đến nửa chừng thì hết sức, mắt thấy cả tảng đá khổng lồ sắp đổ ập xuống.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Chưởng quầy sợ hết hồn!
Yến Hành và Nhược Chu đồng thời lao ra!
Nhược Huyên định chạy tới thì bị Hiên Viên Khuyết giữ lại!
Nhược Huyên: "..."
Hiên Viên Khuyết: "Muội có đủ cao để chạm tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/4944439/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.