Thật muốn có một căn phòng riêng, loại mà sáng sớm có ánh nắng chiếu vào, ban đêm ánh trăng phủ đầy giường ấy.
Cửa sổ nhà mình nhỏ quá, ban ngày ánh sáng cũng không đủ.
Nàng thích phòng ốc rộng rãi thoáng đãng!
Nhược Huyên chỉ tỉnh một chút rồi lại vừa ngủ vừa tu luyện.
Hoa mà, ánh nắng mưa móc đều có thể hấp thu.
Đêm nay, tiếng mưa gió gào thét đ.á.n.h thức người dân cả huyện!
Chẳng qua có người cảm thấy chỉ là một trận mưa bình thường, rất nhanh lại ngủ thiếp đi.
Có người trong lòng lại lo lắng lời tiên đoán của Quốc sư ứng nghiệm, suốt đêm đội mưa lớn ra đồng gặt lúa gấp.
Đêm nay số hộ gia đình có thể ngủ yên giấc chẳng có là bao.
Ngày hôm sau Nhược Huyên tỉnh dậy, trời vẫn mưa tầm tã, hơn nữa mưa như trút nước.
Mãi đến trưa vẫn là mưa to xối xả, dày đặc.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Cả bầu trời tối đen như mực.
Giang thị nhìn màn nước trút xuống từ mái hiên, lo lắng sốt ruột: "Mưa này định rơi bao lâu đây? Khi nào mới tạnh? Mưa kiểu này thì nước sông chắc phải dâng lên rồi nhỉ?"
Nhược Huyên nhìn sắc trời mờ mịt, khắp nơi đều là hơi nước, nàng chỉ biết hơi nước này rất nặng, sẽ mưa rất nhiều, còn mưa bao lâu ư? Ít nhất hai ba ngày mới giảm.
Lôi bà t.ử cũng có chút lo lắng: "Lão ngũ chẳng phải bảo hôm nay về nhà sao? Mưa to
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/4909262/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.