Cho dù người nhà mình không rảnh thu hoạch, chỉ cần thu mua từ dân làng, cũng có thể bảo đảm mỗi ngày kiếm năm lượng.
Như vậy không chỉ mình kiếm được bạc, mà còn có thể giúp đỡ người trong thôn, coi như đôi bên cùng có lợi.
Còn việc dân làng tự mình mang đi tửu lầu bán, mang ra chợ bán, Nhược Xuyên cũng vui vẻ chấp nhận.
Bạc trong thiên hạ kiếm không bao giờ hết, bạc của thiên hạ thì để người trong thiên hạ kiếm, mỗi người chỉ có thể kiếm trong khả năng của mình.
Hôm nay hắn đã chạy khắp các tửu lầu ở hai tòa thành, còn liên hệ với quản sự của một số gia đình giàu có quen biết, hắn cũng chỉ lấy được đơn đặt hàng khoảng một ngàn cân, nhận mười lượng bạc tiền đặt cọc, hơn nữa cái giá phải trả là toàn bộ số Cô Duẩn đó hắn đều phải giao tận nơi, chân hắn chạy đến mềm nhũn, nổi cả bọng nước, đã cố gắng hết sức rồi.
Nhược Huyên ăn no, ôm cái bụng tròn vo đi đến bên cạnh Nhược Xuyên: "Tiểu thúc lợi hại!"
Nhược Xuyên bế cô cháu gái nhỏ có vẻ lại nặng thêm hai ba cân lên: "Tiểu thúc không bằng Huyên Bảo lợi hại, một túi Cô Duẩn liền bán được mười lượng bạc, một túi khác thì giúp tam bá tìm được một công việc."
Nhược Huyên thích nhất là nghe người ta khen mình, đá đá đôi chân nhỏ như chân voi con, cười rạng rỡ: "Đó là do tìm đúng người để bán thôi ạ."
Nhược Xuyên sững sờ một chút, hôn lên khuôn mặt bầu bĩnh của cháu gái: "Huyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/4906781/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.