Triệu thị nói xong sững sờ một chút, sợ đến ngây người, sao mụ lại nói toạc móng heo ra thế này? Mụ vội xua tay nói: “Không đúng, huyện lệnh đại nhân, ta nói sai rồi! Ta không làm những chuyện đó đâu! Ta chỉ trộm sáu lượng bạc của nhà thôi, số tiền đó ta cũng có phần mà đúng không? Cũng đâu tính là trộm! Huyên Bảo đúng là đồ ngốc, đút nó miếng canh trứng mà cũng suýt sặc c.h.ế.t, liên quan gì đến ta? Nó chính là đồ sao chổi, hại ta thua bao nhiêu là tiền, ta véo nó mấy cái thì làm sao? Con nhà ai mà chẳng bị người lớn đ.á.n.h đòn mà lớn lên? Nhà ai lại cưng chiều một đứa ngốc như nâng trứng hứng hoa thế chứ...”
Nói đến đây Triệu thị bịt chặt miệng, sắp khóc đến nơi rồi! Không đúng, sao mụ lại nói hết lời trong lòng ra thế này? Triệu thị ra sức xua tay: “Đại nhân oan uổng quá! Ta không phải, ta nói là ta chưa từng làm gì cả!”
Sư gia và nha sai trong nha môn đều kinh ngạc nhìn mụ, rốt cuộc mụ ta đến nhận tội hay kêu oan vậy?
Nhược Thủy và Nhược Hà tức muốn c.h.ế.t, hai người đồng thời quỳ xuống: “Cầu xin đại nhân làm chủ cho chúng thảo dân! Độc phụ như thế này, nhà họ Nhược chúng thảo dân không dám chứa chấp!”
Triệu thị cuống quýt: “Không phải, đại nhân, ta không làm, ta thật sự không làm, vừa rồi là lời trong lòng ta, ta không biết sao lại nói hết ra, đại nhân oan uổng quá!”
Nhược Hà: “Đại nhân, Triệu thị đã nói hết sự thật trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/4902750/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.