Hiên Viên Khuyết lạnh nhạt nói: “Không cần cảm tạ, ta chỉ là không thích nợ ân tình người khác.” Nàng đã thay hắn đỡ một đòn hao hết vạn năm tu vi của Ma Tôn, hắn tự nhiên không thể trơ mắt nhìn nàng hồn phi phách tán.
Ân tình? Ân tình gì? Nhược Huyên đóa hoa này nghĩ mãi không ra Hiên Viên Thần Quân nợ mình ân tình gì. Dù sao nàng cũng không cho rằng một kiếm kia của Ma Tôn là nàng đỡ thay hắn, nàng chỉ là lúc né tránh vô tình đụng phải thôi mà!
Hiên Viên Khuyết không biết suy nghĩ của nàng, đi vào vấn đề chính: “Ngươi hiện tại có thể tu luyện sử dụng tiên thuật không?”
Nhắc đến điểm này Nhược Huyên liền có chút ỉu xìu: “Được thì có được, nhưng linh khí ở đây loãng quá! Ta tu luyện cả đêm cũng chỉ có thể làm chín quả hồng.” “Nhưng may mắn ta còn có thể phơi nắng để tu luyện!” Nàng vui vẻ bổ sung một câu.
Hiên Viên Khuyết nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nhăn lại như nụ hoa rồi lại nở rộ, thầm nghĩ: Hoa vì thể chất đặc biệt nên đúng là có thể hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt để tu luyện, còn hắn thì không được.
Hắn dặn dò: “Trong Tam Giới, mỗi giới đều có quy tắc riêng, phàm nhân không thể tu luyện. Ngươi ở Nhân Giới tuy có thể tu luyện, nhưng ngươi không được dùng tiên thuật, càng không được dùng tiên thuật hại người.”
“Không được dùng tiên thuật, vậy thì mất mạng mất!” Nhược Huyên nhíu mày. Cảm giác đói bụng thật sự quá khó chịu, khó chịu đến muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/4902709/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.