Một câu nói suýt chút nữa làm bốn người lớn tan chảy! Bà cụ Lôi nhìn đôi mắt to đen láy lộ ra vẻ tủi thân sáng như tuyết của cháu gái bảo bối, đâu còn sức mà chống đỡ? Cháu bà có muốn hái sao trên trời, bà cũng nguyện ý bắc thang cho hái. Bà vung tay: “Đi, Huyên Bảo muốn đi xem trong thành thì cứ đi!”
Trước kia Huyên Bảo khác với những đứa trẻ khác, ra cửa là bị người ta dùng ánh mắt giễu cợt hoặc đồng tình, thậm chí ngay trước mặt Huyên Bảo còn xúi giục đem người ném đi, nói cái gì mà nuôi tốn cơm, gả không được lại liên lụy gia đình... Bởi vậy họ rất ít khi đưa cô bé ra ngoài.
Nhược Thủy cũng lập tức nói: “Đi, về sau Huyên Bảo muốn đi đâu, cha đều đưa con đi.” Lưu thị đỏ hoe mắt gật đầu: “Đúng vậy, Huyên Bảo muốn đi chỗ nào nương đều mang con đi.” Nhược Xuyên: “Huyên Bảo, cha mẹ cháu không đưa đi thì lục thúc cũng mang cháu đi!”
Nhược Huyên liền cười: “Nãi nãi, cha, nương, tiểu thúc thật tốt!”
Nhược Huyên thầm nghĩ: Làm người thật tốt! Trước kia trong thiên địa chỉ có mình nàng là một đóa hoa, ngoại trừ thỉnh thoảng có thượng thần trên trời và động vật đã hóa linh đến lấy nước Nhược Thủy nói với nàng vài câu, còn lại thì tịch mịch vô cùng. Giờ nàng có rất nhiều người nhà, rốt cuộc không còn cô độc nữa.
Lúc này nàng còn chưa biết lời người lớn nói với trẻ con, nhiều khi chỉ là dỗ dành cho vui thôi, nói thì nghiêm túc lắm nhưng mấy khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/4902698/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.