Triệu thị cúi đầu nhìn thoáng qua, lúc này mới phát hiện mặt Huyên Bảo tím ngắt, hai mắt nhắm nghiền, mụ sợ hãi!
Chuyện gì thế này? Thế này là c.h.ế.t rồi sao? Mụ vội xua tay nói: “Việc này không liên quan đến con, con chưa làm gì cả! Con thấy Huyên Bảo đói đến mức khóc thét lên nên mới đút nó ăn canh trứng, ngoài ra con không làm gì hết! Thật đấy!”
Con ngốc này bị làm sao vậy? Mụ chỉ đút một ngụm canh trứng thôi mà! Chưa làm gì cả, sao lại thành ra thế này? Nó muốn c.h.ế.t thì cũng đừng c.h.ế.t lúc này chứ! Đừng có hại mụ!
Triệu thị thực sự sợ hãi, mụ chỉ vì thua bạc nên trút giận một chút cho đỡ bực mình, thật sự không muốn, cũng không có gan g.i.ế.c người. Đương nhiên mụ cũng chẳng thấy việc mình véo Huyên Bảo vài cái có vấn đề gì. Nhà ai con nít mà chẳng được trưởng bối véo véo nhéo nhéo, gõ gõ đ.á.n.h đánh mà lớn lên?
Bà cụ Lôi nhìn thấy khuôn mặt sưng đỏ của cháu gái, còn cả vụn trứng và vệt m.á.u nơi khóe miệng, đoán là bị nghẹn. Bà giận tím mặt, nhấc chân đạp thẳng vào người Triệu thị, gầm lên: “Cút! Cút ngay!”
Triệu thị bị đá lùi lại mấy bước, thân hình to lớn ngã phịch xuống đất.
Bà cụ Lôi nhanh chóng giẫm một chân lên ghế, đầu gối gập lại, đặt cháu gái nằm sấp trên đùi mình, để tâm oa (vùng bụng trên) cô bé tì vào đầu gối, dùng sức vỗ mạnh vào lưng cháu...
Nhược Huyên đang ngủ say bỗng cảm thấy cổ họng như bị thứ gì đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/4902690/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.