Hoắc Hữu Quý, Hoắc Sơn và Tiểu Noãn ba người gần đây vô cùng bận rộn.
Bữa cơm cũng chẳng kịp ăn, nước cũng chẳng kịp uống, cả ngày ở trong một căn phòng mà Tiểu Noãn đã dọn dẹp riêng.
Căn phòng này tạm thời được dùng làm phòng ươm giống khoai tây và khoai lang.
Nhìn bộ dạng làm việc quên ăn quên ngủ của ba người bọn họ, Phạm Vãn Tình không ngừng cảm thán.
“Trồng trọt quả thực không dễ dàng, thảo nào từ xưa đã có câu thơ ‘Trưa cuốc cỏ mệt nhoài, hạt mồ hôi rơi xuống ruộng’ lưu truyền…”
Tiểu Tước đang ở một bên cùng Trương thị và Lý thị nhặt rau nấu cơm, nghe vậy liền nói với Phạm Vãn Tình: “Phu nhân mới chỉ thấy có thế mà thôi.”
“Đợi đến mùa gặt lúa mì, người hãy xem, lúc đó mới thực sự vất vả!”
“Dưới ánh mặt trời gay gắt, lại phải luôn cúi lưng cắt lúa mì, không chỉ có muỗi mòng, mà còn bị rơm rạ đâm, đó mới là cực khổ thật sự.”
Trương thị và Lý thị cũng gật đầu theo. Đứa trẻ Tiểu Tước này thoạt nhìn là biết đã giúp gia đình làm công việc đồng áng từ nhỏ.
Còn về lý do tại sao lại bị bán đi, haiz, e rằng lại là một câu chuyện gần giống với Bích Yên.
Phạm Vãn Tình gật đầu, vẻ mặt trầm tư.
Hạt Dẻ Nhỏ
Công sức không phụ lòng người, mười mấy ngày sau, ba người Tiểu Noãn quả nhiên đã ươm được mầm khoai tây và khoai lang.
Nhà Tiểu Noãn đã dành ra hai mẫu đất cho khoai tây và khoai lang.
Cuối cùng, số mầm ươm được vừa đủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nha-nong-ba-vi-ca-ca-cung-chieu-khong-ngot/5022854/chuong-189.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.