"Thứ này... có tác dụng gì chứ?" Tưởng Hãn Dung nhìn đống vật đen nhẻm bẩn thỉu, mặt mày nhăn lại.
"Công dụng lớn lắm chứ, thứ này có thể ăn được!" Tiểu Noãn thấy dáng vẻ Tưởng Hãn Dung có chút không phục, tên này có gì mà khinh thường khoai tây với khoai lang chứ, chẳng lẽ y không biết đồ ăn đều mọc ra từ đất à.
"Thứ này nhất định phải giữ lại." Tiểu Noãn trở nên nghiêm túc. Người khác không rõ, nhưng nàng thì biết rõ mười mươi. Khoai tây và khoai lang làm món ăn ngon là một chuyện.
Quan trọng hơn là, năng suất của thứ này lớn hơn rất nhiều so với các loại cây lương thực phổ biến hiện nay của Đại Ân triều, ví dụ như lúa, lúa mì, cao lương, kê v.v.!
Món đồ này, trong năm đói kém hay thiên tai chính là khẩu phần cứu mạng đó!
Chỉ là xung quanh có quá nhiều người tạp nham, Tiểu Noãn cũng không tiện nói quá nhiều, đành hết sức nháy mắt ám thị với Tưởng Hãn Dung.
"..."
Tưởng Hãn Dung tưởng đó là món ăn kỳ lạ gì đó, y cũng biết Tiểu Noãn thích bày vẽ ra những món ngon, nên đành phải đồng ý.
"Vậy thì mỗi thị vệ cõng một người đi thôi."
Cố Tiêu Tiêu là nữ tử, đương nhiên không tiện cưỡi chung một con ngựa với nam nhân, thế nên Tiểu Noãn mời nàng lên xe ngựa.
Sắc mặt Tưởng Hãn Dung đen như than.
Thật tình, sớm biết đã không cứu đám người này rồi!
Khóe mắt Cố Tiêu Tiêu vẫn còn đỏ hoe. Xe ngựa chầm chậm lăn bánh, Tiểu Noãn pha một chén trà nóng cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nha-nong-ba-vi-ca-ca-cung-chieu-khong-ngot/5020388/chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.