Trời cao mây nhạt.
Nắng ấm gió trong.
Tưởng Hãn Dung dẫn theo một đội thị vệ cưỡi ngựa đi Chấn Dương phủ, kèm theo một Tiểu Noãn không biết cưỡi ngựa, trở thành kẻ vướng chân.
Vẫn là cỗ xe ngựa phô trương quen thuộc của Tưởng Hãn Dung, bên trong xe đốt lò sưởi, cửa sổ thậm chí được hắn thay bằng cửa sổ lưu ly, cả khoang xe ấm áp, chẳng hề lạnh chút nào.
Tiểu Noãn thấy cửa sổ này thì hơi bất ngờ. Lần trước ngồi xe cửa sổ còn là khung gỗ, có rèm che bằng vải dày, không ngờ nhanh như vậy Tưởng Hãn Dung đã thay thế.
Tưởng Hãn Dung thấy Tiểu Noãn nhìn cửa sổ, liền giải thích: "Ta thấy cửa sổ lưu ly dùng trong tửu lầu của muội rất tốt, vừa giữ ấm lại không cản ánh sáng, bèn lắp một cánh lên xe ngựa luôn."
Tiểu Noãn gật đầu, quả thật như vậy. Kéo rèm ra, đọc sách trong xe cũng tiện lợi hơn nhiều.
Sau khi lên xe, Tiểu Noãn mừng rỡ. Cảm giác trong xe chỉ có một mình ta thật sự quá tuyệt vời! Trong xe, trên tủ, ngăn kéo và bàn nhỏ vẫn bày biện sẵn các món ăn. Tiểu Noãn lần lượt mở ra xem.
Có hạt dẻ rang đường, đậu phộng rang, hạt dưa, bạch quả, hoa quả có hồng, lê, táo đỏ, thậm chí còn có cả bánh hoa quế, bánh đậu xanh giòn, bánh hạt dẻ cùng các loại đồ ăn vặt khác.
Ngoài ra còn bày hai hũ trà, có hồng trà, ô long trà, thậm chí còn có một hũ mật ong và đường đỏ nhỏ, dùng để pha trà ngọt.
Tưởng Hãn Dung này quả thực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nha-nong-ba-vi-ca-ca-cung-chieu-khong-ngot/5020378/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.