Ngưu nãi nãi nghe thấy mọi người đều xin tha cho cháu trai mình, lại càng có thêm dũng khí, đặc biệt là nghe nói cháu chưa ăn cơm tối, càng thêm xót cháu, bèn giận dữ nói: “Cái gì mà ‘tiểu tử’, ngươi nói năng kiểu gì vậy! Ta thấy ngươi hồi nhỏ còn nghịch hơn Đại Bảo nhiều! Ngày nào cũng đuổi ch.ó đuổi gà, chưa bao giờ làm ta yên lòng!”
“Đại Bảo đỡ khiến ta lo lắng hơn ngươi nhiều!” Ngưu nãi nãi nói với giọng đầy nội lực.
“Nãi nãi, cứu cháu! Huhuuhu!” Ngưu Đại Bảo thấy nãi nãi và lão cha mình cãi nhau, liền vội vàng châm chọc ở bên cạnh: “Nãi nãi, cháu sắp bị cha đ.á.n.h c.h.ế.t rồi! Cha đ.á.n.h người đau lắm!”
“tiểu t.ử thối nhà ngươi!” Ngưu thúc bị Ngưu nãi nãi bóc mẽ chuyện cũ, khuôn mặt già nua lúc đỏ lúc đen, vì vậy những người hàng xóm vây xem đều cười vang, nói: “Đừng đ.á.n.h nữa, đừng đ.á.n.h nữa, mau về nhà đi, nhi t.ử nhỏ nào mà chẳng nghịch ngợm!”
“Về nhà rồi ta sẽ tính sổ với ngươi!” Ngưu thúc mạnh miệng nói một câu lời lẽ hung dữ, rồi dẫn cả nhà già trẻ lớn bé về.
Tiểu Noãn và các nàng cười khúc khích xem náo nhiệt một lúc lâu, rồi cũng nghỉ tay về nhà.
Đáng tiếc, những ngày nằm trong đống rơm trò chuyện, chơi trốn tìm như thế này sẽ không kéo dài được bao lâu. Sau một tuần, ruộng lúa mì của toàn bộ thôn Uông Gia về cơ bản đã gặt xong, phải bắt đầu đập lúa.
Nhưng trong suốt tuần này, Tiểu Noãn và mấy tỷ muội ngày nào cũng đến đống rơm nằm trò
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nha-nong-ba-vi-ca-ca-cung-chieu-khong-ngot/5018413/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.