Gặt lúa mì là công việc vất vả nhất, làm xong một ngày quả thực không thể thẳng lưng nổi.
Nhà họ Hoắc bó lúa mì đã gặt thành từng bó, chất đống ở rìa ruộng, định dùng xe kéo về khi trời tối.
Trước đây họ đều dùng xe cút kít tay, năm nay có xe lừa kéo càng tiện lợi hơn.
Tiểu Noãn sau khi đưa cơm xong không về nhà nữa mà ở lại cùng làm việc, có thêm người thì tiến độ công việc sẽ nhanh hơn.
Tiểu Noãn gặt được một khắc (khoảng 15 phút) thì không nhịn được mà thẳng lưng lên, một tay chống eo, một tay lau mồ hôi, thở phào một hơi dài.
Lúc này, một cơn gió thổi qua, xung quanh cánh đồng lúa mì vang lên tiếng sàn sạt của gió lùa qua sóng lúa, cùng với tiếng ‘cạch cạch’ của người nhà họ Hoắc dùng liềm gặt lúa, xa xa còn có tiếng chim non ríu rít kêu.
Trong khoảnh khắc, Tiểu Noãn dường như quên mất mình đang ở đâu, dường như cả thế giới chỉ còn lại nàng và cánh đồng lúa mì vàng rực rộng lớn này.
Cảm giác tĩnh lặng đã lâu không gặp này thật tốt.
Nhìn thấy mặt trời sắp lặn về tây, vầng ô kim sắp chìm xuống, Hoắc Hữu Quý gọi Tiểu Noãn và mấy cô nương lại, nói: “Các con về nhà làm cơm tối đi, ở đây không cần các con nữa, người lớn chúng ta làm ở đây là được rồi.”
“Dạ.” Hoắc Yên và các nàng đều đồng thanh đáp lời, xách chiếc giỏ đựng bát đĩa buổi trưa về nhà. Phải mau mau về chuẩn bị cơm tối thôi.
Thực ra bữa tối cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nha-nong-ba-vi-ca-ca-cung-chieu-khong-ngot/5018411/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.