“Nhị tỷ,” Tiểu Bảo kéo tay áo Tiểu Noãn, nhỏ giọng nói: “Tháng này đệ ở nhà cũng có giúp đỡ…”
“Đúng đúng đúng,” Tiểu Noãn cười nói như bà cụ dỗ con nít: “Ta nghe cha nương đều nói rồi, tháng này đệ rất ngoan, cho nên năm mươi văn tiền này là thưởng cho đệ, hy vọng đệ tiếp tục cố gắng nha, tháng sau mà nghịch ngợm là không có tiền đâu.”
“Vâng!” Tiểu Bảo chớp chớp đôi mắt to tròn, nắm c.h.ặ.t t.a.y nói: “đệ nhất định sẽ nghe lời!”
Sau khi chia xong tiền công, Tiểu Noãn nói: “Tiền của mọi người là muốn rút ra hay giữ lại trong công quỹ tiếp tục làm vốn cho lần kinh doanh sau? Ta nghĩ kỹ rồi, sau này nếu tiền công không rút ra mà tiếp tục làm vốn kinh doanh, khi kiếm được tiền ngoài việc nhận tiền công ra còn có thể nhận một phần lợi tức, nếu rút ra thì sẽ không có lợi tức.”
“Vậy tiền của ta và nương của lũ trẻ cứ giữ lại trong công quỹ đi.” Hoắc Sơn nghe xong nói.
Hạt Dẻ Nhỏ
“Phần của ta cũng giữ lại đi, dù sao ta giữ tiền cũng chẳng để làm gì.” Lý thị nói.
Thế là những người khác cũng lần lượt bày tỏ ý muốn giữ lại để tiếp tục làm vốn, ngay cả Tiểu Bảo cũng ngoan ngoãn đặt năm mươi văn tiền vừa nhận được vào lại.
Hoắc Mãn Giang do dự nửa ngày, có chút ngập ngừng nói: “Tiểu muội, ta, ta có thể xin trích ra phần tiền công của ta không?”
Nói rồi Hoắc Mãn Giang mím môi nói: “Không, không cần rút hết, chỉ cần rút hai trăm văn thôi.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nha-nong-ba-vi-ca-ca-cung-chieu-khong-ngot/5018407/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.