“Ai.” Ngụy lão phu nhân thở dài một tiếng. Bích Yên tuổi tác đã lớn, bản thân người cũng đã tính toán lắng nghe ý kiến của Bích Yên. Nếu nàng muốn xuất phủ (rời phủ),người sẽ phóng thích nàng. Còn nếu Bích Yên muốn tiếp tục ở lại, người sẽ tìm cho nàng một gia đình tốt để gả, sau này vẫn tiếp tục ở Ngụy phủ làm quản sự ma ma.
Người vốn thấy nhi t.ử của Lưu ma ma rất tốt, Lưu ma ma trước đây cũng từng đề cập qua. Không ngờ nha đầu Bích Yên này lại muốn xuất phủ.
“Ngươi thực sự đã nghĩ kỹ chưa?” Ngụy lão phu nhân nhìn Bích Yên đang quỳ trên mặt đất, chậm rãi lên tiếng: “Ta biết ngươi lớn lên trong phủ từ nhỏ đến lớn, cũng đã dành dụm được một ít tiền riêng .”
“Nhưng bên ngoài, việc ăn mặc, đi lại, mọi thứ nhỏ nhặt đều phải dùng tiền, không giống như trong phủ có cơm ăn áo mặc, mỗi kỳ còn có xiêm y mới. Khi ra ngoài, chẳng những mọi thứ đều phải bỏ tiền mua, mà còn phải tự tay làm tất cả. Không có người hầu hạ, chẳng mấy năm đâu, một người tươi tắn như hoa cũng sẽ héo hon.”
Trong mắt Ngụy lão phu nhân thoáng qua vẻ tiếc nuối, tiếp tục nói: “Ta vốn đã tính toán tìm đối tượng cho ngươi rồi. Có vài quản sự ma ma trong phủ có nhi t.ử đều rất tốt, tuổi tác cũng tương xứng với ngươi. Ngươi gả qua đó vẫn có thể ở lại phủ làm sai dịch.”
“Sau này, bà mẫu ngươi là quản sự ma ma, phu quân ngươi cũng là kẻ được trọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nha-nong-ba-vi-ca-ca-cung-chieu-khong-ngot/5017533/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.