Cô nói không lại anh, mắc cỡ đỏ mặt, giận bừng bừng ngồi ở một bên, quay đầu đi không thèm để ý đến anh.
“Tiểu Viên, tiểu Viên của anh.” Lạc Thiên Hựu thích nhìn điệu bộ ngượng ngùng đỏ mặt của cô, khiến lòng anh đặc biệt thỏa mãn, tùy ý rút một cành hoa mà cô đặt trong bình tặng cô.
“Đừng giận, anh đùa với em thôi.” Nếu thực sự để cô giúp anh tắm rửa, thế thì tiêu à? Trước khi vết thương ở lưng anh còn chưa khỏi, phúc lợi như thế tạm thời để qua một bên. Muốn tắm rửa? Đợi anh khỏi rồi tính.
“Hừ, không đứng đắn gì hết!” Biểu tình trên mặt cô còn có chút giận dỗi, nhưng sau khi nhận hoa, sự ngọt ngào trong đáy mắt đã sớm tràn mi, bản thân lại không hề biết.
Cô vốn tưởng rằng anh là một người vừa lạnh lùng vừa nghiêm túc, nhưng quen nhau lâu rồi mới phát hiện, kỳ thực anh cũng có lúc giống như con nít vậy. Thảo nào chị tiểu Hàm mới nói với cô, đàn ông đều là những đứa trẻ to xác.
Lạc Thiên Hựu nhíu mày, “Đồ đạc trong nhà em đợi chúng ta từ miền Nam về rồi hãy thu dọn.” Trước khi chưa bắt được hung thủ, anh vẫn không yên tâm.
“Đều đã thu dọn rồi, chỉ cần chuyển qua nữa thôi.” Căn nhà đó cô hoàn toàn từ bỏ rồi. Từng tìm qua công ty môi giới nhà đất, đối phương rất thẳng thắn nói với cô, bốn năm năm nữa căn nhà của cô cũng đừng mong bán được, trừ khi có công ty xây dựng nào muốn mua lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-gia-dao/2007016/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.