Lạc Thiên Hựu thực sự sợ rồi, nếu không phải chiếc xe đó bị nổ lốp, cô bây giờ không phải là đã..... Nhìn chằm chằm vết bầm tím bên thái dương cô, anh tự hỏi đây đã là lần thứ mấy rồi? Lần thứ mấy anh thấy cô bị thương như vậy?
Không thể thế này, không thể tiếp tục thế này nữa! Nhìn ánh mắt nghi hoặc khó hiểu của cô, tim anh như bị một sợi dây đàn nào đó siết lại, có chút đau đớn, có chút nghẹt thở.
Không thể lần nào cũng may mắn như vậy được, anh không thể đánh cuộc, anh không thể!
--- ------ ------ -----
“Ý? Viên Viên? Cô quay lại rồi à? Lạc Hàng vui không?” Từ phòng thông tin đi ra, Phúc Viên Viên đã bị vài người đồng nghiệp quen thuộc ngày trước vây lại hỏi.
Phúc Viên Viên có chút thất thần, đồng nghiệp vừa hỏi xong mới ngẩng mặt lên cười, “Cũng tốt, thực ra cũng không khác Áo Nhĩ Đề Tư lắm.” Bề ngoài cô là lấy danh nghĩa đi hỗ trợ, mặc dù không ít người buồn bực cô lấy danh nghĩa phòng thông tin đi qua đó làm gì, nhưng lại ngại cô là em kết nghĩa của Tổng giám đốc, đám người cũng thức thời không truy vấn thêm.
“Sao cô đột nhiên quay về vậy?” Đồng nghiệp hiếu kỳ hỏi, cô còn cho rằng Viên Viên sẽ được điều tạm cho đến khi dự án hợp tác hoàn thành.
“Công ty thông báo tôi quay trở lại.” Nụ cười có chút miễn cưỡng, cô so với những đồng nghiệp này còn buồn bực hơn. Tối qua đột nhiên nhận được thông báo của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-gia-dao/2007001/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.