Về khuya, ngọn đèn bên đường chập chờn lam toả. Đằng xa xa, nơi cuối chân trời đã hoàn toàn khoác lên mình chiếc vãi lụa đen thẩm. 
Bến cảng rộng mênh mang, thuyền bườm neo đậu kín bờ. 
Nguyên Khải xuống tàu, đoạn dủi tay, “Nhưng mà trước khi đi cùng anh, em cần cân nhắc một giao dịch.” 
Bước chân đứng khựng lại, Thục Linh đăm đăm nhìn bàn tay đang chìa ra trước mắt, “Giao dịch... sao ạ?” 
Cho đến lúc này cô suýt thì quên mất hai năm qua bản thân đã sống trong hoàn cảnh nào. Con người vốn là giống loài vụ lợi, cô phải biết rõ hơn ai hết họ sẽ chẳng phí công giúp đỡ kẻ khác mà chưa màng tới thiệt hơn. Kể ra Nguyên Khải còn là tên giết người không nghê tay, cứu một đứa trẻ sắp bị xâm hại sao có thể chỉ là thuận tiện được. 
Thục Linh đáng lẽ không nên ôm bất kỳ hy vọng nào mới phải. 
Kế đến lại trông thấy Nguyên Khải nở nụ cười, dáng vẻ ấy hoàn toàn chẳng giống một kẻ vừa giết hơn hai mươi mạng người tẹo nào, “Cũng không có gì. Chỉ là cho đến lúc trưởng thành em sẽ được làm bất kỳ điều gì mình muốn, đổi lại phải hoàn thành một nguyện vọng của anh và nguyện vọng ấy không có thời hạn, có thể một năm sau, hai năm sau hay vài năm sau anh mới nghĩ ra nhưng mà...” Anh luyên huyên mãi không thôi cái “kỳ hạn” nọ. 
Còn Thục Linh chỉ đứng yên tại chỗ. 
Cơn gió rét nhẹ thổi qua mái tóc cô. 
Nguyên Khải cố tình chờ thêm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-thu/3472019/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.