Trước mặt là bến cảng, tàu ở ngay đó thôi. Nhưng xung quanh bán kính năm mét đổ lại là lính gác, trên lưng anh còn cõng bé con. Tình thế đang rơi vào tiến thoái lưỡng nan rồi, nếu cố chấp bức phá vòng vây sẽ làm cô bé bị thương mất.
Song một mình thì không dễ dàng đánh thắng cả toán lính.
Nguyên Khải nghĩ xong toan quay đầu trở vào sảnh.
Đám lính ồ ạt đuổi theo.
Sau khi thành công nhặt được khẩu súng ngắn từ hai cái xác ban nảy, anh tiếp tục chạy lên lầu.
“Em tên gì nhỉ bé con?” Nguyên Khải sức lực chẳng còn bao nhiêu, vừa rồi chạy xuống năm tầng lầu liền thành ra lúc này thanh giọng cũng nhẹ hơn chút đỉnh.
Thục Linh thoạt đầu còn tưởng anh không biết mệt, giờ nhìn anh đương mất sức thở dốc cô bèn nghĩ lại.
Con người thì sẽ biết mệt thôi.
Rồi ngoan ngoãn nói tên của mình.
Tiếp đó cô nghe giọng anh hơi khó thở, “Ngoan... Thục Linh.” Anh gượng nói nhanh, “Thục Linh giúp anh đếm... xem có bao nhiêu người đuổi theo chúng ta được không? Hộc... Anh sẽ giảm tốc độ vừa phải nên hãy giúp anh nhé?”
“...Được ạ.”
Dứt lời anh di chuyển bé con ôm ngay trước ngực.
So với một phút trước, bây giờ trông ra phía sau dễ dàng hơn, tốc độ di chuyển không quá nhanh nên cô không sợ rơi nữa, cũng vừa đủ bỏ xa lũ lính vài mét.
Thục Linh thuận lợi đếm những kẻ bám theo.
Nguyên Khải ôm cô tiếp tục rẻ vào lối thang bộ tầng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-thu/3472017/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.