Chương trước
Chương sau
"Còn có hưu thư." Từ trong lồng ngực Tôn Thạch Ngọc lấy ra một lá hưu thư, cau mày nói: "Gia không chấp nhận, đường đường là Tướng quân mà lại bị hưu ly, gia tuyệt đối không thể chấp nhận."

Đỗ Phúc Hề vội vàng cười kéo cánh tay hắn nói: "Gia, thiếp thân chỉ đùa chút thôi, chàng sẽ không làm thật chứ?" Nàng làm mặt dày lấy lòng.

"Đùa giỡn?" Hắn khẽ hừ, "Nàng thật là có bản lĩnh, lại còn trong một ngày mua một thôn trang, còn tự xưng là Đỗ nương tử."

Nàng che miệng cười, "Đều nói là đùa giỡn, gia còn hơn thế nữa." Tôn Thạch Ngọc vẫn còn giận nàng nên lấy tay nhéo nhéo lấy cái mũi nhỏ của nàng, cắn răng nói: "Vốn là ta định đánh cái mông bé nhỏ của nàng nhưng đứa bé là trên hết nên ta tha cho nàng."

Đỗ Phúc Hề cười nhe răng nói: "Cám ơn gia!"

Tôn Thạch Ngọc cởi áo ra rồi leo lên giường một cách tự nhiên.

Đỗ Phúc Hề hơi ngạc nhiên, "Chàng đang làm cái gì đó? Chàng muốn ngủ ở đây sao?”

Tôn Thạch Ngọc ôm nàng vào trong ngực rồi nghiêm túc nói: "Nàng có biết vì tìm nàng mà đã bao lâu ta không chợp mắt rồi không? Nàng đừng quấy rối ta để ta ngủ một chút, ngủ dậy ta sẽ trở về vương phủ." Hắn nói xong rồi liền nhắm mắt lại.

Đỗ Phúc Hề vội đẩy hắn ra, "Không được... chàng, không được như vậy." Chắc chết mất, có nhiều người ở đây không có ở trong phủ, đã đủ làm cho người ta nghi ngờ rồi, sợ sẽ không có đủ thời gian để trở về vương phủ, hắn lại còn muốn ngủ ở đây?

Thôi thôi, hắn là gia, hắn lớn nhất, hắn nói cái gì thì là cái đấy đi!

Nàng giương mắt lên nhìn Tôn Thạch Ngọc, không nhịn được mà khẽ đưa tay vuốt gò má hắn, râu ria gì đều đã dài ra, với lại hắn vất vả đi tìm nàng như vậy chắc là mệt lắm, nghĩ đến lúc hắn thấy hưu thư thì vẻ mặt của hắn...... Nàng buột miệng cười rồi nghĩ chắc mình là người xuyên tới cổ đại viết hưu thư đầu tiên.

Trở lại vương phủ, vương phi nhận được tin tức vô cùng tốt là tức phụ có thai rồi vội vàng cùng Vương Gia đi tới Noãn Xuân Các, nghe được là để cho đại phu tầm thường (bình dân) bắt mạch, bà không yên tâm nên mời Chu thái y lại bắt mạch, kết quả là hỉ mạch giống với kết quả mà đại phu trước đã chuẩn đoán, lúc này bà mới nở một nụ cười rạng rỡ.

"Ngày mai ta sẽ vào cung nói với Thái hậu, con và phụ vương hai người tự mình đi đến Tuấn vương xin lỗi......" Vương phi nói xong liền thiên vị, "Thật ra thì cũng đâu có tội gì? Nữ nhi nhà hắn thích phong thái khí phách hài nhi của ta, nhưng mà hài nhi nhà ta không có thích, nghĩ đến việc từ trước đến giờ Thái hậu rất thương con, cũng sẽ không trách tội gì nhiều, cộng thêm Phúc nương lại có thai, chỉ sợ Thái hậu vui mừng còn không kịp, vậy sao nỡ trách tội được? Các con cứ thoải mái đi!"

Đứng ở một bên Vương Gia không nói một câu, Đỗ Phúc Hề nhìn thì cảm thấy Vương Gia không có vui vẻ như vậy, thậm chí nàng nhìn thì thấy vương gia nhíu chặt lông mày lại, giống như việc nàng có thai hắn không thích.

Vương phi lại ân cần dặn dò những công việc mới cùng với Vương Gia rồi mới rời đi.

Đợi Vương Gia, vương phi vừa đi, trong phòng không còn người nào khác, thì Chu thái y mới nghiêm túc nói: "Hạ quan có chuyện muốn nói."

Tôn Thạch Ngọc vừa nghe là biết có chuyện. "Chu thái y xin cứ nói thẳng."

Chu thái y từ từ nói: "Trong phòng ngủ này có một mùi hương kì lạ, hạ quan vừa mới theo dõi một phen thì cho rằng mùi thơm này xuất hiện trên cái túi thơm mà thế tử phi đang đeo trên người."

"Túi thơm của ta?" Đỗ Phúc Hề sợ hết hồn, vội vàng lấy túi thơm xuống đưa cho thái y, nàng cứ tưởng thái y sẽ nói thai nhi có vấn đề nhưng không ngờ là muốn nói túi thơm có gì đó kì lạ.

Tôn Thạch Ngọc trầm mặt lại nói: "Làm phiền Chu thái y kiểm tra túi thơm này."

Trong lòng hắn đã có cân nhắc, Chu thái y là cao thủ giải độc của Thái Y Viện, kiếp trước hắn vô cùng tin tưởng Chu thái y, bây giờ hắn vẫn vậy cũng tín nhiệm Chu thái y, nhất định Chu thái y đã ngửi được túi thơm này có vấn đề.

Chu thái y đặt túi thơm lên bàn rồi đổ những thứ bên trong túi thơm ra, trong đó toàn là bột, những thứ đó đều là những hương liệu nghiền thành bột, các loại túi thơm đều làm theo cách đó.

Chu thái y lấy tay gạt gạt những thứ bột vụn đó, thật lâu sau mới nói: "Hạ quan đoán không có sai, những loại hương liệu bên trong này có xen lẫn một mùi xạ hương rất nặng, mặc dù xạ hương này là một loại độc, nhưng có thể dùng nó để trị độc, nếu như ngửi mùi hương này quá nhiều lâu ngày sẽ gặp dẫn đến vô sinh."

Đỗ Phúc Hề hít vào một ngụm khí lạnh rồi nhìn Tôn Thạch Ngọc một cái, hai người liền hiểu ý, nàng không đề cập tới lai lịch của túi thơm nữa mà chỉ hỏi: "Thái y, loại độc này rất nặng, vậy vì sao ta lại có thai?" Thì ra là xạ hương sẽ dẫn đến vô sinh, ở kiếp trước nàng không thường nghe nói về cái này lắm.

Chu thái y từ từ nói ra: "Có thể là do sau khi thái tử phi có thai mới đeo cái này, loại độc này cũng không phải là thuốc xảy thai, đã có thai thì nó cũng không ảnh hưởng gì đến thai nhi."

Đỗ Phúc Hề ngẩn ra một lúc, sau mới nghĩ mà sợ gật đầu một cái, "Thì ra là như vậy... " Thật may là nàng có thai trước, nếu không thì sau này mình sẽ vô sinh, Hà di nương này thật là một người có trái tim độc ác.

Tôn Thạch Ngọc nhíu mi nói: "Hi vọng Chu thái y có giữ bí mật chuyện này."

Chu thái y đã có nhiều năm lăn lộn ở trong hoàng thất, cũng hiểu được là việc mình thấy thì xem như là chưa nhìn thấy gì.

Ông khẽ mỉm cười, gật đầu một cái, "Đó là tất nhiên, tuy hiện giờ túi thơm này không tổn hại tới thai nhi, vẫn là nên vứt đi mới tốt."

Sau khi tiễn Chu thái y đi, hai người mới đóng cửa lại thương lượng với nhau.

Đỗ Phúc Hề lẩm bẩm nói: "Quả nhiên là biết người biết mặt nhưng không biết lòng, không ngờ Hà di nương lại độc ác như thế, không muốn thiếp có thai."

Hà di nương chỉ giỏi việc vui cười với thế tử phi, nhưng sau lại giở trò đúng là khẩu phật tâm xà mà, muốn để cho nàng vĩnh viễn không có con, nếu là hôm nay Chu thái y không vạch trần chuyện này thì có lẽ… sao Hà di nương lại đến đưa cho nàng túi thơm, có thể là trong đó có để sẵn thuốc xảy thai rồi, nghĩ tới đây nàng vô cùng sợ hãi.

Sắc mặt của Tôn Thạch Ngọc thì đen như mực nói: "Mau vứt túi thơm này đi, về sau Hà di nương có đưa đồ đến nữa thì vứt hết cũng không để cho bà ta bước vào viện này nữa bước."

"Không thể vứt có thể sẽ rút dây động rừng." Trong lòng Đỗ Phúc Hề lập tức có tính toán." Đợi chút nữa thiếp sẽ kêu A Chỉ đổ hết những thứ trong túi thơm ra rồi bỏ vào đó một chút hương liệu an thần vào, thiếp vẫn như cũ đeo ở trên người, không để cho Hà di nương sinh nghi, chúng ta bí mật quan sát bà ta là được."

"Bí mật quan sát?" Tôn Thạch Ngọc đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn nàng một cái, hừ nói: "Trái lại bà ta còn âm thầm quan sát nàng còn không biết, trong viện này không biết ai là cơ sở ngầm của bà ta (gián điệp),nàng chớ có cho là mình án binh bất động là được, bà ta đã làm tổn hại nàng, cũng thừa dịp để cho ta không ngồi vững vị trí thế tử, nghiêm trắc phi, Hà di nương cả hai người đều vì nhi tử của mình mà xảy ra dã tâm với thế tử (có ý đồ xấu với thế tử),vương phủ này quả nhiên bẩn thỉu cực kì."

"Vị trí thế tử thật đúng là một miếng bánh ngọt ngon lành." Đỗ Phúc Hề thở dài nói: "Cho nê, nếu gia không làm Thế tử, ngược lại thiếp rất là vui."

Tôn Thạch Ngọc bế nàng lên đi tới bên giường hỏi: "Nếu gia là một người nông phu (người làm ruộng, nông dân),nàng cũng vui vẻ?"

Đỗ Phúc Hề nằm ở trong lòng hắn gật đầu nói: "Đúng, thiếp rất vui vẻ!" Nếu như hắn chỉ là một nông phu, như vậy bọn họ cũng không cần đấu đá với ai, đứa bé cũng có thể bình an lớn lên, không ai sẽ đến hại hắn.

"Nàng thật ngốc." Tôn Thạch Ngọc rón rén đặt nàng lên giường, cười nói: "Người người tranh làm thế tử phi, chỉ có mình nàng muốn làm nông phụ, ta chưa từng thấy ai ngốc như nàng."

Đỗ Phúc Hề cười với hắn rồi nhanh nói tiếp: "Người ngốc có phúc của người ngốc."

"Có một tướng công như ta đây, nàng ngốc thật là có phúc." Thấy nàng ánh mắt không phản đối của nàng, hắn cười thay nàng kéo lên chăn. "Ngủ đi! Một lát tỉnh lại ta sẽ kêu A Chỉ đưa thuốc dưỡng thai cho nàng."

"Trời đã tối rồi, gia còn muốn đi luyện công?" Nàng kéo tay của hắn lại không muốn hắn đi. "Hôm nay đừng luyện, ở lại với thiếp đi."

Tôn Thạch Ngọc cúi đầu hôn một cái nàng, nhỏ giọng nói: "Nàng trước ngủ, ta muốn vào cung."

"Vào cung?" Trong lòng Đỗ Phúc Hề hơi nhộn nhạo. "Có phải thái hậu lại......"

Hắn lắc đầu nói: "Thái hậu không việc gì, chẳng qua tối nay ta muốn dùng danh nghĩa vào cung thăm bệnh, sau đó sẽ lẻn vào Phượng Nghi cung gặp hoàng hậu."

Đỗ Phúc Hề nghe được liền căng thẳng, vội ngồi dậy. "Nếu hoàng hậu không tin thì làm sao? Chàng phải nói chàng là người nào? Chàng làm thế nào để lấy được sự tín nhiệm của hoàng hậu?"

Tôn Thạch Ngọc thấy thế cũng ngồi xuống kéo đôi tay nàng trấn an nói: "Điểm này nàng không cần lo lắng, ta đã suy nghĩ toàn bộ chu toàn, đã nói ta là Vệ tướng quân trước khi chết chỉ muốn nhìn thấy duy nhất một người, lúc ấy rối loạn, cho dù là Mạnh Bất Quần cũng không thể khẳng định ta trúng tên sau đó còn nói chuyện với người nào nữa, một mũi tên đâm xuyên qua trái tim ta, rất có thể sau khi nắm chắc ta chết rồi mới giục ngựa rời đi, trước khi ta chết  nhắn nhủ chuyện gì với ai hay không, tất cả đều không thể bỏ qua."

Đỗ Phúc Hề trở tay giữ chặt tay của hắn lại, cầm thật chặt, giọng có hơi trông đợi nói: "Vì sao nhất định phải đi tối na? Làm người ẩn danh dùng bồ câu đưa tin không được sao?" Không biết sao nàng lại nói như vậy, hình như nàng cảm thấy có chút lo lắng.

Tôn Thạch Ngọc nghiêm mặt nói: "Ám vệ ta phái đang giám sát, có được một tin tức kinh người, Mạnh Bất Quần hướng rất có lá gan, lại dám ở trong núi Nam Nhạc luyện tư binh (luyện một binh lính riêng),hơn nữa binh lực không thể khinh thường, ta sợ chậm trễ sẽ bỏ lỡ đại sự, nên mới quyết định tối nay làm việc."

"Luyện tư binh?" Đỗ Phúc Hề nghe được trợn to mắt. Luyện tư binh không phải là muốn...... Tạo tạo tạo, tạo phản sao? 

Tôn Thạch Ngọc nặng nề nói: "Nghĩ đến nàng là nương tử của ta chắc cũng hiểu sự tình nghiêm trọng, nàng nói ta có thể không nhanh nói tin tức này cho hoàng hậu biết không?"

Tất nhiên Đỗ Phúc Hề biết sự tình nghiêm trọng đến nhường nào, lòng của hắn nguyện trung thành với vương triều Đại Tuyên và còn ra sức bảo vệ tỷ phu hoàng thượng và tỷ tỷ hoàng hậu của hắn, biết dù mình có lo lắng thì cũng không ngăn cản được hắn, tối nay là hắn bắt buộc phải làm rồi, vì vậy nàng cũng không chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào hắn, trịnh trọng nói: "Như vậy chàng phải cẩn thận, vì ta, vì bảo bối, cho dù hoàng hậu không tin chàng... chàng cũng không thể hành sự lỗ mãng, không thể bại lộ chuyện mình không phải là Tôn Thạch Ngọc."

Nàng thật sự lo lắng cho hắn có thể hoàng hậu sẽ không tin hắn là người thân của hoàng hậu ngược lại hoàng hậu sẽ ói ra cho xem, giống như chuyện mượn thi thể hoàn hồn rồi sống lại giống như là yêu quái, vậy hoàng hậu có tin hay không? Ai mà không nghĩ hắn là yêu quái mới là lạ.

"Nàng cho là gia ngu xuẩn vậy sao?" Tôn Thạch Ngọc nở nụ cười, vuốt vuốt đầu của nàng."Gia còn phải xem con của chúng ta ra đời, còn phải tự mình dạy hắn bắn tên cởi ngựa đấy."

Màn đêm tĩnh mịch, Tôn Thạch Ngọc đeo mặt nạ, mặc y phục đi đêm rồi đi sát vào tường cung. Bước chân của hắn không ngừng xuyên qua hành lang, đến gần Phượng Nghi cung thì liền dùng khinh công đi lại, hắn quen thuộc với thời gian đổi thị vệ trong cung, hiểu rõ như vậy trong chong chốc lát hắn liền ẩn mình vào trong Phượng Nghi cung, chốc lát liền đi lên mấy mái nhà.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.