Edit: Chickenliverpate
Giấy mực được bày ra, Đào Hoa đứng mài mực mà trong lòng thấp thỏm bất an, nàng đợi ở Lưu Ly viện cũng không ít năm, trước đây, khi Đại cô nương còn chưa đi Liên Hoa Am, nàng cũng chưa bao giờ nhìn thấy Đại cô nương viết chữ.
Về phần Đỗ Phúc Hề, nàng nghĩ thầm nếu muốn làm thơ, đương nhiên phải thỉnh xuất thơ của Thi tiên Lý Bạch mới đáng xem, nàng không tin sẽ có người nói thơ Lý Bạch không hay.
Nàng giả vờ suy tư một hồi, cảm thấy bầu không khí xung quanh như đang nín thở chờ đợi, nàng cầm bút chấm mực, ung dung viết xuống "Thanh Bình điều" một trong ba bài thơ hay nhất của Lý Bạch:
Vân tưởng y thường hoa tưởng dung
Xuân phong phất hạm lộ hoa nùng.
Nhược phi quần ngọc sơn đầu kiến
Hội hướng dao thai nguyệt hạ phùng.
(Tưởng mây là áo, mặt là hoa
Gió xuân lất phất giọt sương sa.
Ví không được thấy nơi Quần Ngọc
Thì chốn Dao Đài gặp dưới trăng.)
Bài thơ vốn ví dung mạo Dương Quý phi như hoa như tiên, dùng nó để hình dung vị Vương phi trước mắt này như tiên nữ cũng không quá đáng.
Đỗ Thải Liên không nén được tò mò, không để ý cấp bậc lễ nghĩa đứng dậy nhìn qua, vừa nhìn thấy, sắc mặt nàng ta liền thay đổi liên tục, không thể tin nổi trong một thời gian ngắn như vậy, Đỗ Phúc Hề lại có thể làm ra một bài thơ hay tuyệt diệu đến như vậy.
Đỗ Tự Trân cũng rất khẩn trương,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-the-tu-bao/3053984/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.