Đỗ Phúc nghe không khỏi buồn cười, nàng nhìn thấy A Chỉ cắn chặt môi dưới, nhìn biểu cảm giống như đang nói là gây họa. Lần này làm thế nào mới tốt?
Haizz, rốt cuộc nguyên chủ này yếu đuối là vì cái gì? Mà ngay cả nha hoàn này còn ở trước mặt Tằng ma ma lại khi dễ trắng trợn như vậy? Nếu như không ở chỗ này ra oai (uy nghiêm),khẳng định sau khi về phủ nàng sẽ có một kết cục không tốt, nàng muốn bắt đầu tìm đường ra cho mình.
“Lục Nhi, vả miệng cho ta.” Đỗ Phúc lạnh lùng ra lệnh.
Từ lúc Ngân Hoa coi Lục Nhi như một tên trộm thì nàng đã không thích rồi, được Đỗ Phúc ra lệnh, nàng liền đi tới trước mặt Ngân Hoa vung tay lên tát cho nàng ta một cái tát.
Ngân Hoa bị đánh đến hoảng sợ, Tằng ma ma và A Chỉ giống nhau, hai người đều hoảng sợ không thôi.
“Ngươi dám đánh ta” Ngân Hoa thét lên, trên mặt đau rát, hình như nàng ta đang muốn nhào tới chỗ Lục Nhi định đánh trả lại.
Đỗ Phúc trợn mắt nhìn Ngân Hoa một cái, sắc mặt có khó chịu vài phần. “Quỳ xuống cho ta!”
Mặc dù thời gian ở chung không lâu, nhưng nàng biết rất rõ Lục Nhi chỉ nghe lời một mình nàng, đối với Lục Nhi mà nói, nàng là ân nhân cứu mạng, mạng của nàng ấy thuộc về nàng.
Nếu như nàng ra lệnh cho A Chỉ, thì chưa chắc A Chỉ đã đánh Ngân Hoa, nhưng Lục Nhi lại khác, Lục Nhi chỉ là một đứa bé cũng biết cân nhắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-the-tu-bao/3053976/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.