Ngũ Cách lại xụ xuống, thành thật gật đầu, chỉ khi Trang Uyển xoay người đi qua đi một chốc, đột nhiên hắn quay đầu nói.
"Tiểu muội...... Ngạch nương nơi này có huynh, chỉ lo cho muội ở Tứ phủ ......"
"Uyển Uyển."
Giọng nói quen thuộc giọng nam tính đột nhiên từ phía sau truyền đến, Ngũ Cách tức khắc im miệng, liếc mắt phía sau Trang Uyển, sau đó chạy nhanh cúi đầu.
"Bối lặc gia."
Trang Uyển mím môi, cũng không biết Dận Chân xuất hiện lúc nào, trong lòng hơi có chút thấp thỏm, nhưng khi quay đầu sắc mặt đã khôi phục như thường
"Tứ gia sao lại tới đây."
"Ra đi dạo."
Dận Chân nhìn Ngũ Cách gật đầu, lời ít mà ý nhiều địa đạo..
"Hoằng An đâu?"
"Ngủ rồi, ở phòng của gạch nương "
Trang Uyển cười khẽ chuyển hướng sang Ngũ Cách.
" Tứ ca không phải muốn đi tới chỗ ngạch nương sao, nếu Hoằng An còn ngủ thì nói Trúc Tương báo cho muội một tiếng. Tuy nó tuổi còn nhỏ, nhưng Hoằng An làm ầm ĩ lên sẽ rất phiền phức, khi đó muội sẽ đến chăm sóc nó, đỡ cho ngạch nương lo lắng."
Ngũ Cách thấp giòn mà đáp ứng, thấy Dận Chân tới nhưng chưa nói gì nhiều
tất nhiên là lui xuống.
"Hoằng An cũng sẽ làm ầm ĩ?"
Hô hấp Dận Chân đột nhiên phun đến vành tai, cả người Trang Uyển run run, duỗi tay nhẹ nhàng đẩy nam nhân cách xa, mới thở dài.
"Như vậy...... Tốt xấu hôm nay cũng có thể ở chỗ phụ thân công đạo...... Chỉ mong tứ ca có thể sớm ngày tỉnh lại, lần sau chớ có lại như vậy......"
Dận Chân như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tan-thuan-phu-ky/1663819/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.