" Đơn giản là cái thứ cầm chơi có chút mới lạ, được ngạch nương để mắt đã tốt."
Trang Uyển cười sai người đem những cái đó bày ra lả lướt liên, trắng thuần thoa...... Dễ như trở bàn tay các dạng hình dạng đều có, cũng không biết có phải do men sứ tinh tế ha không mà mày sắc đều kinh diễm đến lạ thường! Hoa văn trên ấy qua thao tác vẫn không mảy may biến dạng.
Đức phi cười làm người vui vẻ, theo sau lại ý vị thâm trường mà cảm khái, "Các con có tâm ý đã tốt, trước đó vài ngày cũng là khổ các con, lão tứ trở về ta thấy nó như gầy hơn một chú....."
Trang Uyển nghe vậy nhấp miệng cười.
"Phận làm con cái cùng Hoàng A Mã phân ưu là lẽ thường, Tứ gia được lệnh dù cho khí sắc không ổn vẫn cố gắng tận lực. "
Đức phi cũng cười, nhi tử được thiên tử nhìn trúng là hồng ân như biển, tất nhiên là giải sầu không thôi, kéo Trang Uyển lại gần, vỗ vỗ tay nàng.
"Nói đến đây, ta vốn cho rằng Vũ thị, Cảnh thị yên phận. Nhưng không ngờ khi con mang thai chúng đã gây ra nhiều việc, khiến con cùng Hoằng An chịu ủy khuất "
Hoằng An mới mấy tháng tuổi, không thể gặp gió, tất nhiên nên để ở trong phủ chăm sóc, không dám mang tiến cung
Trang Uyển chạy nhanh thiếu thân, ảo não nói.
"Đều là do con quản giáo không tốt, liên lụy ngạch nương lo lắng.
Đức phi híp híp mắt, nói lời thấm thía.
"Tốt xấu gì con cũng là đích thê của lão tứ, chớ có cố kỵ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tan-thuan-phu-ky/1663814/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.