*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
" Nhất dạ phu thê bách nhật ân. Mong rằng phúc tấn đau lòng vi phu."
Dận Chân kiên nhẫn mà hướng nhìn Trang Uyển, thấy nàng sắc mặt như đường, xấu hổ buồn bực trừng mắt bộ dạng mình không khỏi trong lòng vừa động lại nắm tay nàng.
" Ta lúc trước chẳng qua lỡ lời mới nói ra điều làm Uyển Uyển không vui. Những người khác làm sao chu đáo bằng nàng chứ, còn có Hoằng An, vừa ngoan ngoãn lại hiểu chuyện, ta thương yêu còn không kịp, làm gì có chuyện ghét bỏ hài nhi"
Trang Uyển cắn môi dưới không buông lời..
"Tứ gia lúc trước không phải nói như vậy......"
Dận Chân thấy Trang Uyển để bụng mấy lời nói kia, tiến lại gần.
"Ta còn không phải là vì Uyển Uyển sao. Chẳng lẽ nàng muốn Lý thị ở trước mặt ta lắc lư?"
Tốt xấu cũng phu thê, những động tác nhỏ của Trang Uyển hắn còn nhìn không hiểu sao?
Nhìn Trang Uyển như vậy trăm phương nghìn kế tâm tư nói không nên lời, hắn cũng nhịn không được sinh ra huề một người tay bạc đầu đến lão tâm nguyện.
Hoảng hốt nhớ rõ khi tuổi còn nhỏ Đồng Quý phi buông tay mà đi, Khang Hi quỳ gối trước giường nắm tay cúi đầu không nói một lời. Hắn khi đó còn nhỏ, lần đầu tiên nhìn thấy người ta qua đời, ngây ngốc mà đứng bên cạnh, trong tầm mắt chỉ còn lại hình ảnh Khang Hi khóe môi run rẩy không ngừng.
Rõ ràng đem Đồng gia hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tan-thuan-phu-ky/1663807/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.