"Chạy đi từ chỗ nào, giờ lại về chỗ đó." Độ Nhược Phi chùi vết máu bị dính trên mặt.
Bảy tám bộ thi thể xấu xí nằm ngang dọc dưới đất, Hình Bác Ân cũng không sợ hãi gì xác chết, thế nhưng lại bị sự hung hãn của Độ Nhược Phi chấn nhiếp. Trong đống xác chết nằm đây chỉ có ba con là nàng giải quyết, nàng dùng dao găm, hai con bị đâm vào ót, một con bị xiên vào thái dương, nàng thường thích ra tay ở những vị trí có tóc trên đầu xác sống, tránh đi vị trí con mắt, trán, mặt.
Độ Nhược Phi thì khác. Độ Nhược Phi chỉ cần nhanh, chuẩn, và ác, chỉ cần có thể phá huỷ đầu não của xác sống, Độ Nhược Phi không thèm quan tâm kiếm này là phá nát mặt mà vào, hay là xuyên lên từ cổ họng, hay là bổ từ trên xuống chia hộp sọ làm hai.
Hình Bác Ân hỏi: "Hai người từng ở đây một thời gian à?"
"Không ở bao lâu, xác sống trên núi tràn xuống đây, nên chúng tôi liền rời khỏi."
"Hai người có gặp được người khác không? Người sống ấy."
Độ Nhược Phi gật đầu: "Gặp qua mấy tốp."
"Vậy sao cô không đi cùng những người đó?"
Hình Bác Ân và Độ Nhược Phi chạy tới cạnh xe, Độ Trân Bảo ngồi bên trong, Khâu Sam thì đứng bên ngoài canh giữ, cô cũng đã chém ngã hai xác sống.
"Nhiều người chưa chắc đã an toàn." Độ Nhược Phi không lên xe, nói, "Bọn họ chỉ cần tôi, em gái tôi không thấy đường, sẽ là gánh nặng, nếu tôi nhận lời đi cùng bọn họ, thì em gái tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-sinh-ky-luc/196187/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.