Chương trước
Chương sau
"Ba cô tặng cô?"
"A."
Hình Bác Ân lấy dao ra khỏi hộp, rút dao khỏi vỏ. Lưỡi dao loé sáng phản chiếu ánh mắt nàng, đột nhiên một giọt mưa rơi trên lưỡi dao, nàng chớp mắt, đút dao vào vỏ: "Con dao đẹp vậy mà bị vấy bẩn thì có chút đáng tiếc."
Dao chui vào vỏ, mũi nhọn biến mất, phần chuôi gỗ cùng lớp vỏ gỗ bên ngoài hợp thành một thể, lúc này nhìn nó không hề giống một loại vũ khí đơn thuần mà như một vật phẩm quý giá.
Khâu Sam cản tay nàng lại, không để nàng cất dao găm lại vào hộp.
Hình Bác Ân nhìn vào mắt Khâu Sam.
Khâu Sam: "Ti, ti a, di."
"Đưa tôi?"
Khâu Sam gật đầu.
Hình Bác Ân nhìn vào ánh kiên định của Khâu Sam, lời từ chối vừa tới miệng đành phải nuốt vào lại rồi nói: "Được, vậy tôi nhận. Chờ chúng ta đến Trung Từ an toàn tôi sẽ trả lại cho cô."
"A ngao."
Hình Bác Ân vừa cúi đầu nới thắt lưng nhét dao găm vào vừa nói: "Hai âm tách ra để đọc nghe có vẻ càng chính xác, nhưng không thể sử dụng lâu dài được, nếu bản thân cô trở nên ỷ lại vào cách phát âm này, về sau nói chuyện sẽ trở thành cả một vấn đề. Phải luyện nhiều thêm nữa, được không?"
Khâu Sam hít một hơi, ngừng một giây, sau đó dùng lực phun hết không hơi trong ngực ra thành một tiếng: "Hảo!"
"Xì!" Hình Bác Ân quay đầu nở nụ cười, sau đó gật đầu với Khâu Sam hai cái, "Rất tuyệt, cố lên."
Khâu Sam thành thật gật đầu.
Sau khi nhét dao găm vào thắt lưng xong, Hình Bác Ân chui xuống ghế sau lấy đồ ăn ra ăn trưa. Khâu Sam đi tuần tra xung quanh, định thuận tiện tìm vài thứ hữu dụng mang về dùng.
Trận mưa này nhìn có vẻ còn sẽ còn tiếp tục kéo dài, Khâu Sam dầm mưa cũng thành thói quen, thế nhưng, cô nghĩ rằng người tóc dài như Hình Bác Ân chắc chắn sẽ cảm thấy rất khó chịu, bây giờ lại không có chỗ gội đầu, sao lúc dọn balo cô không mang theo một cái máy sấy tóc nhỉ? Kỳ thật máy sấy tóc rất tiện dụng – nhất là khi có ổ điện bên cạnh.
Bán kính tuần tra càng ngày càng rộng, Khâu Sam đi qua hai con phố thì nghe có một tiếng động nhỏ vang lên, cô liền dừng lại định hướng xem âm thanh phát ra từ nơi nào, sau đó liền đi về phía con phố phía trước. Một mùi vị không tính là xa lạ càng ngày càng rõ theo từng bước đến gần của cô. Đi đến một con hẻm, Khâu Sam nghiêng đầu nhìn thoáng qua.
Cô trợn mắt nhìn một nông phụ nằm trong vũng máu, một xác sống đang quỳ gối bên cạnh bộ thi thể mới mẻ, đôi tay đầy máu vẫn còn đang đào bới bên trong cái bụng lép kẹp, mò ra được thứ gì đó liền đưa lên miệng nhai ngấu nghiến.
Khâu Sam lập tức xoay người đi trở về.
Xác sống ăn thịt người. Xác sống cũng muốn ăn thịt người. Nhìn thấy kết cục bi thảm của nông phụ kia khiến lòng cô chấn động, nhưng điều mà cô lo lắng nhất bây giờ là mình về trễ sẽ khiến Hình Bác Ân gặp phải nguy hiểm. Khâu Sam không yên lòng, cơ thể nghiêng về trước muốn gia tăng chút tốc độ, nhưng có vẻ như cũng không có bao nhiêu hiệu quả.
Tuy vùng quanh đây ít xác sống, nhưng khi chúng tụ tập lại một chỗ thì cũng không dễ dàng đối phó được. Bụng của thi thể kia gần như đã bị ăn sạch, hẳn là đã chết được một lúc, có lẽ sắp sửa có xác sống di chuyển về hướng này, đụng trúng Hình Bác Ân... Khâu Sam không dám nghĩ tiếp, từng bước sải chân về phía trước.
Rốt cục nhìn thấy Hình Bác Ân đang ngồi trong xe, lúc này Khâu Sam mới dám dừng bước, đứng tại chỗ nhắm chặt mắt lại, trong lòng thầm cảm thấy may mắn.

Chung quanh xe im lặng đến yên bình, Khâu Sam chậm rãi bước tới, tiếng đế giày ma sát "sàn sạt" với mặt đất theo quy luật làm lòng cô dần bình tĩnh lại.
Cửa sau xe khoá, Khâu Sam đi qua, xoay người gõ lên cửa kiếng.
Gối đầu để trên đùi, Hình Bác Ân đang cặm cụi hí hoáy trong sổ ngẩng đầu lên, khuôn mặt trầm tĩnh lãnh đạm, nhìn thấy Khâu Sam liền khẽ nở nụ cười.
Trong đầu Khâu Sam bỗng vang lên một tiếng tim đập.
Hình Bác Ân mở cửa xe rồi nói: "Tôi đang ghi lại vài thứ, chờ tôi một phút, tôi viết xong ngay thôi."
Khâu Sam gật đầu, đóng cửa xe lại, đứng thẳng dậy, cánh tay phải gác lên mui xe, cả người dựa vào cửa xe, nhìn quanh bốn phía. Cô nhớ lại lần gặp mặt đầu tiên của họ vào ngày hôm qua, Hình Bác Ân trông cực kì lạnh lùng và hung hãn, cô cảm giác Hình Bác Ân giống như một nhà khoa học biến thái, không ngờ lại đoán trúng một nửa, Hình Bác Ân quả thật là một nhà khoa học.
Hình Bác Ân cực kì đúng giờ, nói một phút đồng hồ liền đúng một phút đồng hồ.
Sau khi xe khởi động một lần nữa, Hình Bác Ân vẫn tiếp tục lái về phía trước, gặp được ngã rẽ liền quẹo theo hướng dẫn của Khâu Sam, nói chung điều cơ bản là bảo đảm xe không tời gần khu vực trung tâm, nếu lỡ có đi gần sát thì lập tức vòng ra. Khu vực ngoài trung tâm thành phố Bạch Túc đa phần là những con đường nhỏ với nhiều đoạn giao nhau, không có đường chính rõ ràng, bởi vậy lái rất mất thời gian.
Gặp trúng đoạn đường đang thi công thì lại càng khó chịu, chẳng may vừa lúc lại không có ngã rẽ gần đó để có thể vòng qua đoạn đường thi công thì không biết phải chạy ngược lại bao xa để đổi sang một con đường khác, bắt đầu một hướng đi hoàn toàn khác.
Hiện tại Hình Bác Ân và Khâu Sam liền gặp được loại tình huống này.
Tay trái Hình Bác Ân để trên vô lăng, tay phải gãi cổ, chặn trước xe họ là một loạt hàng rào thi công xanh lục được xếp ngay ngắn một cách không giống ai, Hình Bác Ân nhìn một hồi bèn hỏi: "Giờ đi tiếp sao? Hay là quay đầu?"
"A."
Đường này có hai làn xe, đối với Hình Bác Ân mà nói thì đây tuyệt đối không tính là rộng rãi, Hình Bác Ân nhích tới lui sau từng tí một, cực kì kiên nhẫn không nao núng, sau một hồi cố gắng thì cũng quay đầu xe thành công. Lái ngược trở lại được một đoạn thì Khâu Sam mới vỗ xe, Hình Bác Ân liền đánh lái quẹo sang một đường khác, tiếp tục đi.
Đi không lâu họ liền phát hiện xác sống xuất hiện trên con đường mới này có chút nhiều. Cứ cách một lúc là dao của Khâu Sam lại bẩn một lần, cơn mưa dai dẳng ngay lúc này liền phát huy tác dụng, giúp Khâu Sam không cần phải mang theo con dao đầy máu quay về trong xe.
Hình Bác Ân nói: "Xe này còn có thể chạy 3-4 tiếng nữa, đợi đến khi xe hết xăng thì trời cũng tối, lúc đó mới tìm xe thì rất khó, chúng ta đổi xe trước đi."
"A."
"Không phải lúc trước đã nói được sao? Thử một lần nữa."
Khâu Sam hút khí: "Hào!"
"Không đúng, lại lần nữa."
Khâu Sam lại hút khí: "Hảo!"
"Đúng rồi!" Hình Bác Ân bỗng nhiên có cảm giác mình rất vĩ đại, "Thi lấy bằng lái xe khó không?"
"A a."
Hình Bác Ân nghiêm giọng nói: "Không được, cô phải luyện nhiều hơn nữa. Nói theo tôi nào, không!"
"Mộc "
"Không."
"Mộc."
"Môi, chú ý môi." Hình Bác Ân ngó thấy đằng trước không có chướng ngại vật liền quay đầu bảo Khâu Sam, "Cô quan sát miệng của tôi nè."
Khâu Sam nhìn chằm chằm miệng của nàng.
Hình Bác Ân hít một hơi, sau đó chậm rãi phát ra một âm thật dài: "Không! "
Khâu Sam: "... Mộc."
Hình Bác Ân giở tay khỏi vô lăng, giơ ngón trỏ lên lắc lắc, vừa lắc vừa nói, trông rất giống một lão sư thâm niên, ngay cả ngữ điệu cũng cực kì giống: "Khá tốt, trên cơ bản đều đúng hết, chỉ thiếu một chút nữa, biết là gì không?"
Khâu Sam: "..."
"Cô thiếu một hơi." Hình Bác Ân tự hỏi tự trả lời, "Trước khi phát âm, cô thử hít vào một lượng khí nhỏ, nén nó trong khoang miệng, sau đó để nó phá tan bờ môi, cảm giác tựa như một quả khí cầu bạo tạc ấy, hiểu chưa?"
Khâu Sam nghĩ: Từ ngữ Hình Bác Ân dùng để so sánh thật đúng là thê thảm đến không thể tưởng tượng nổi.
Khâu Sam: "Phốc."
"Môi, mím lại một chút, mím giống như khi tô son á." Hình Bác Ân làm mẫu.
Khâu Sam: "Không."
"Đúng! Chính là như vậy! Cô cảm giác được không?" Hình Bác Ân ôm cua một khúc ngoặc, gặp phía trước bên trái có ba xác sống tụm thành cụm, nàng né xe sang phải, vừa chạy vừa tiếp tục phụ đạo Khâu Sam phát âm.
"Ân." Khâu Sam nhìn ra ngoài xe.
"Tập trung chú ý nè. Chúng ta làm lại lần nữa được không?"
"Ân!" Thanh âm Khâu Sam lớn hơn một chút so với lúc nãy.
"Cô tích cực như vậy khiến tôi rất vui. À mà đến đâu rồi nhỉ?"
"Ân Ân!" Khâu Sam vỗ vỗ lên hòm giữ đồ, chỉ sang bên trái đường.
Hình Bác Ân không rõ, quay đầu nhìn, họ đang lái qua cạnh ba xác sống đang tụm thành cụm. Gần đó cũng không có gì khác đặc biệt, cái Khâu Sam chỉ hẳn là đám xác sống này, Hình Bác Ân chậm rãi phanh lại, xe trượt tới một đoạn mới dừng hẳn.

"Sao vậy..." Hình Bác Ân tập trung nhìn kỹ thì lập tức phát hiện.
Đó không phải là ba xác sống, mà là hai xác sống và một người!
Hình Bác Ân không nói hai lời liền đẩy cửa xe bước ra! Hai xác sống đang giành "Thức ăn " tạo cơ hội cho Hình Bác Ân nhanh chóng áp sát, rút dao găm ra cho mỗi con một nhát xuyên qua lỗ tai. Hai xác sống lập tức ngã xuống đất, lúc này Khâu Sam mới đi đến cạnh Hình Bác Ân.
Họ nhìn người đàn ông trung niên trước mặt đang hoảng sợ gào to, cánh tay và ngực của người đó máu me bê bết, bị nước mưa làm cho nhoe nhoét, vết thương trên người thì không đếm đâu cho hết.
Hình Bác Ân mở miệng: "Chú tạm thời an toàn rồi."
Người đàn ông trung niên như không nghe thấy lại gào lên một lúc, cả người cứng đờ, quay đầu nhìn Hình Bác Ân chằm chằm, môi run run nói không nên lời. Ông ta cúi đầu nhìn hai bộ xác sống nằm dưới đất, trong miệng chúng vẫn còn dính máu thịt của ông, sau đó lại ngẩng đầu nhìn về phía Khâu Sam.
Vừa thấy mặt, người đàn ông này đã lập tức kích động đứng lên, gào to đạp về phía Khâu Sam.
"Dừng tay!" Dưới tình thế cấp bách, Hình Bác Ân đạp vào chân trụ người đàn ông này một cái, người đàn ông trung niên lập tức ngã ngược vào thi thể đám xác sống nằm dưới đất, vừa té xong đã lập tức lăn một vòng tránh qua một bên.
Hình Bác Ân che trước người Khâu Sam rồi nói: "Cô ấy không phải xác sống!"
Khâu Sam thong thả đứng lên.
"Cô, cô, cô nói bậy!" Người đàn ông trung niên ngồi dưới đất thở dồn dập, nhìn Khâu Sam trừng trừng, nhưng do kiêng kỵ con dao găm trong tay Hình Bác Ân nên nhất thời không dám manh động.
"Vừa rồi là tôi cứu chú, tôi không cần lừa chú làm gì. Cô ấy không phải xác sống, cô ấy sẽ không tổn thương chú."
Khâu Sam phối hợp gật đầu.
Người đàn ông trung niên nửa tin nửa ngờ, giọng nói đã có chút suy yếu: "Cô ta giống xác sống y như đúc."
"Cô ấy không phải xác sống." Hình Bác Ân cũng không nhiều lời giải thích, nếu người ta muốn tin thì sẽ tin, người ta không tin, nàng nói nhiều hơn cũng vô dụng.
Người đàn ông trung niên hồ nghi nhìn hai người bọn họ, sau một lúc lâu mới gật đầu: "Đi."
"Chú có bạn đi cùng không?" Hình Bác Ân hỏi. Người thì đã cứu rồi, nhưng cứu xong thì như thế nào nàng vẫn chưa nghĩ tới, rõ ràng là bây giờ người này không đủ sức, để ở đây sẽ chết chắc.
Sau khi nói được mấy câu thì miệng vết thương của người đàn ông trung niên cũng đóng mài, máu cũng ngừng chảy, nhưng vẻ mặt ông ta lại càng thêm thống khổ. Ông ta hơi lắc đầu, thở phì phò nói: "Chết hết, đều chết hết."
Hình Bác Ân nhìn Khâu Sam nhỏ giọng hỏi: "Có thể không..."
Khâu Sam gật đầu.
Hình Bác Ân cảm kích nhìn cô một cái rồi quay sang hỏi người đàn ông trung niên: "Chú muốn đi cùng chúng tôi không?"
"Đi? Đi đâu?"
"Chúng tôi đang định đến thành phố Trung Từ."
"Xa vậy sao? Haiz..." Người đàn ông trung niên ngửa đầu ra sau một chút, mưa liên tục rơi trên mặt ông ta, ông ta gục đầu xuống nói, "Đi, cám ơn các cô."
Ông ta chống tay, vất vả đứng lên, bước chân lảo đảo, đi cùng các cô về xe. Khâu Sam dẫn ông ta đi sang phải, để cho ông ta ngồi sau ghế phó lái.
Hình Bác Ân khởi động xe.
"Cám ơn các cô. Tôi, tôi là Triệu Học Phú." Ông ta dựa vào lưng ghế, tựa hồ hết hơi.
Hình Bác Ân nói: "Không cần cảm ơn."
Triệu Học Phú thở hổn hển trong chốc lát rồi hỏi: "Cô gái, cô biến thành như vậy, cũng là do bị cắn sao? Tôi hỏi cô, lúc cô bị cắn, có đau vậy không? Tôi đau dã cmn man, nói cũng nói không nổi."
Khâu Sam trả lời: "A."
Hình Bác Ân nhẹ giọng nói: "Cô ấy nói, đúng vậy."
Triệu Học Phú ha ha cười hai tiếng: "Một cô gái như cô mà còn có thể chịu đựng được, tôi cũng không mặt mũi nào mà kêu đau."
Sau đó Triệu Học Phú cắn chặt răng, thật sự không kêu thêm tiếng nào nữa. Triệu Học Phú từ từ nhắm hai mắt, không hề nhúc nhích, chỉ có tiếng thở khi nặng khi nhẹ mới có thể chứng minh rằng ông ta vẫn đang còn tỉnh.
Lái được nửa giờ, Hình Bác Ân thoáng quay đầu ngó đằng sau, rồi lại thoáng quay sang nhìn Khâu Sam.
Khâu Sam: "Không, không, không..."
"Đau bao nhiêu?" Hình Bác Ân đột nhiên hỏi.
Khâu Sam trả lời: "Rất."
Hình Bác Ân không nói gì, sau một lúc lâu mới đưa tay phải sang.
Khâu Sam thấy tay nàng vòng ra sau đầu mình, lại thấy cánh tay nàng nhấp nhô hai cái, phỏng chừng là đang xoa tóc mình, một mái tóc vừa ẩm ướt vừa nhớp nháp.
Sờ vào chắc chắn không đã tay tí nào, Khâu Sam nghĩ.
"Đau – A ! ĐM! Lửa... Lửa đốt, Hừ!" Triệu Học Phú ngồi đằng sau bỗng nhiên rít qua kẽ răng vài tiếng, mắt nhắm chặt, đầu đầy mồ hôi.
Cơn sốt đã bắt đầu, Khâu Sam nghĩ thầm, cơn sốt sẽ kéo dài thật lâu, mãi cho đến khi mất đi toàn bộ tri giác.
Rất đau, cực kì đau, Khâu Sam nhớ rõ cảm giác ngay lúc đó, đó là một cảm giác đau đớn mà cô có vắt hết óc cũng tìm không ra từ để hình dung. Nhưng cũng không đến nỗi không chịu được, chịu đựng, tiếp tục chịu đựng, cũng sẽ có lúc chấm dứt. Cô hiểu được hành động vừa rồi của Hình Bác Ân là muốn an ủi cô, cô cám ơn ý tốt của Hình Bác Ân, chẳng qua là, cô cảm thấy chính mình không cần sự an ủi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.