Chương trước
Chương sau
Trước lạ sau quen, Khâu Sam bước ra siêu thị, chém hai bộ xác sống nghe mùi mà mò đến, cô đứng bên cạnh xác chúng nó đợi một hồi, sau khi xác nhận không có xác sống nào nữa đến mới lắc lư trở lại siêu thị. Trong cả toàn bộ quá trình cô không hề có tí cảm xúc nào. Xác sống có phải đồng loại của cô không? Diệt xác sống và giết người có phải là như nhau không? Mấy vấn đề này cô không rảnh để nghĩ, cô đã thấy qua cảnh tượng xác sống điên cuồng ăn thịt người, nếu con người trong siêu thị kia muốn sống, thì tất cả xác sống trong phạm vi tầm mắt nhất định phải ngã xuống hết.
Khâu Sam nhận định bản thân mình là một con người, cho dù cô đã bị lây nhiễm, cho dù cơ thể của cô và xác sống không có khác biệt, nhưng chỉ cần cô biết cô là ai, cô sẽ là một con người. Là người, thì phải nên bảo hộ một người khác.
Người áo đen nhấc balo của Khâu Sam đặt lên quầy thu tiền, toàn bộ khoá kéo đã mở ra, nhưng không có lục gì bên trong. Khâu Sam đi qua, lấy từ ngăn kéo ngoài một tấm bản đồ, người áo đen liền giúp cô trải tấm bản đồ lên bàn.
Khâu Sam chậm rãi gấp từng ngón tay lại, ngón trỏ chỉ vào trung tâm thành phố Đông Tuấn, sau đó ngẩng đầu nhìn người áo đen.
"Đây là nơi cô bắt đầu bị lây nhiễm?"
Khâu Sam gật đầu, sau đó ngón trỏ trượt sang hướng tây, chỉ tại vị trí giao nhau giữa thành phố Đông Tuấn và Tây Tiên.
"Vị trí hiện tại của chúng ta?"
Khâu Sam phát hiện người này cũng quá thông minh đi, trong lòng thầm cảm thấy mình may mắn. Ngón trỏ cô tiếp tục di về phía tây, dừng tại trung tâm thành phố Tây Tiên, Khâu Sam nhìn về phía người áo đen, đồng thời lộ ra ánh mắt trưng cầu ý kiến.
Người áo đen lắc đầu nói: "Không đến thành phố Tây Tiên được, tôi là mới vừa chạy từ chỗ đó đến đây."
Người áo đen không nói quá rõ ràng, nhưng Khâu Sam có thể đoán được, thành phố Tây Tiên và nơi này giống nhau, cũng đã ngập tràn xác sống. Khâu Sam gật đầu, gấp bản đồ lại, đồng thời tự hỏi xem còn nơi nào có thể đi.

"Tôi muốn đi thành phố Trung Từ, " Người áo đen nói, "Chỗ đó có viện nghiên cứu bệnh truyền nhiễm lớn nhất cả nước, hơn nữa bệnh dịch nơi đó gần như đã bị khống chế, tình hình tạm thời là thế trước khi thông tin bị gián đoạn."
Không hề do dự, Khâu Sam gật đầu một cái. Hiện giờ thiếu thốn thông tin, Khâu Sam cũng không biết nơi nào an toàn, nơi nào đã thất thủ, nếu người áo đen đã đưa ra một đích đến cụ thể, thì họ cứ đến xem thử, nếu thành phố đó an toàn, họ liền có thể dừng lại.
Khâu Sam lại mở bản đồ ra. Khoảng cách từ thành phố Đông Tuấn đến Tây Tiên, và khoảng cách từ Đông Tuấn đến Trung Từ hoàn toàn không thể đánh đồng, tuy rằng cơ thể hiện giờ của Khâu Sam không cần mất thời gian nghỉ ngơi ăn uống, nhưng do tốc độ di chuyển quá chậm, nên đi ba ngày trời vẫn chưa tới được Tây Tiên ở lân cận. Mà từ nơi này đến Trung Từ, cần phải vượt tỉnh, Khâu Sam suy đoán dựa theo tốc độ của mình, đại khái là phải đi hai mươi lăm đến ba mươi ngày mới tới. Nếu chỉ có mình cô, cô có thể đi liên tục một mạch không nghỉ, chỉ cần không gặp phải một người sống kích động nào đó thì cô cũng sẽ không gặp nguy hiểm. Nhưng hiện tại bên người cô lại có một người khác, tình huống hoàn toàn bất đồng. Nơi này là ngoại thành, mật độ xác sống thấp, nếu họ xông nhầm vào nơi có lượng lớn xác sống tụ tập, cho dù cô có dùng toàn thân làm lá chắn, thì cũng khó tránh được kết cục cả hai bị xé nát.
Nghĩ đến đây, Khâu Sam nâng hai tay lên, hai tay nắm vào khoảng không, thân mình nghiêng trái một cái rồi nghiêng phải một cái, sau đó đưa chân trái lên, đạp đạp trong không khí. Sau khi hoàn thành xong một loạt động tác, Khâu Sam chờ mong nhìn về phía người áo đen.
Hiển nhiên là người áo đen nhìn không hiểu. Khâu Sam cũng không tức giận chút nào, cô biết, với độ gượng của cơ thể thì làm bất cứ động tác nào cũng đều không khác với làm nghi thức tà giáo là mấy, người này đoán không ra là điều rất bình thường. Cô vung tay bảo người này chờ, sau đó cô đi quanh siêu thị nửa vòng, mang về một cái thau nhựa rồi ụp xuống đất, sau đó cô ngồi lên trên, lặp lại động tác khi nãy một lần, cuối cùng còn thêm một động tác: Một tay đẩy về phía trước hai cái, đồng thời miệng phát ra tiếng "Ôi, ôi".
"Xe, lái xe, tôi biết lái xe không ấy hả?"
Khâu Sam gật đầu, cực kì vui vẻ.
"Không biết."
Khâu Sam muốn đứng lên, mông hơi dùng sức, cái thau liền trượt ra phía sau một đoạn, Khâu Sam liền ngồi phịch xuống đất. Người áo đen hít vào một hơi, tựa hồ thấy đau giùm cho Khâu Sam, sau đó người ấy xoay người cầm cổ tay Khâu Sam kéo cô đứng lên. Khâu Sam giơ tay phải lên, bốn ngón gập lại, ngón cái dựng lên, vụng về gấp ngón cái lại hai cái với người áo đen ý nói "Cám ơn".
Trong mắt người áo đen loé lên nụ cười, nói: "Tôi tìm chút đồ ăn, rồi chúng ta liền đi."
Khâu Sam nhìn về phía bóng lưng nàng, chắc là vì cái cổ cứng đơ nên không thể quay đi chỗ khác ngay, nên cái nhìn này liền có chút dài lâu, Khâu Sam lại nhìn toàn bộ mặt trái của nàng thêm lần nữa, hình ảnh mái tóc dài được cột lên gọn gàng càng khác sâu vào trong tâm trí. Tại thời điểm bệnh dịch bùng nổ hai ngày trước, bởi vì trời nóng nên Khâu Sam đã hớt bớt tóc, đó là mái tóc ngắn nhất trong mười năm qua của cô, lộ cả lỗ tai và cổ, vốn là cô nghĩ rằng đợi đến mùa thu tóc dài ra là vừa đẹp, nhưng bây giờ tóc còn có thể dài ra hay không thì đúng là cả một vấn đề.
Khâu Sam đi đến khu sản phẩm chăm sóc da, lấy một chai dầu gội và một chai dưỡng ẩm tóc, nhét vào balo. Lúc này người áo đen cũng lại đây, phía sau balo đã phồng lên rất nhiều, Khâu Sam đi cùng nàng ra ngoài siêu thị. Người áo đen đi đường vẫn có chút loạng choạng, tay chân phối hợp không quá nhịp nhàng, nhưng tuyệt đối là tốt hơn khi so với Khâu Sam, Khâu Sam đi một hồi thì có chút theo không kịp, cô đành phải nhỏ giọng "Gào" một tiếng. Người áo đen liền dừng lại đợi một chút, sau đó thì thả chậm tốc độ phối hợp bộ pháp của Khâu Sam thong thả bước đi. Khâu Sam cảm giác cứ đi như vậy thì không ổn, liền làm lại động tác lái xe khi nãy, sau đó chỉ chỉ mình, rồi lại chỉ chỉ đối phương.
"Cô dạy tôi lái xe?"
Khâu Sam chỉ về một hướng.
"Chỗ đó có xe?"
Nếu cơ mặt có thể vận động theo ý muốn, thì nhất định bây giờ Khâu Sam sẽ mỉm cười, nhưng vì không doạ nàng sợ nên Khâu Sam đành từ bỏ việc thử nhếch khoé miệng lên mà chỉ khẽ gật đầu.
Người áo đen nghĩ nghĩ một hồi thì bảo: "Được."
Khâu Sam cầm dao phay dẫn đường phía trước, nhìn thấy xác sống nào đến gần liền sớm chặn lại chém ngã. Người áo đen cầm giữa cây thép, theo sau Khâu Sam, vừa đi vừa nghỉ, cây thép trong tay khẽ đung đưa, cư nhiên còn có thể múa ra một loại tiết tấu nhàn nhã.
Xuyên qua hai dãy phố, cuối cùng cũng đến nơi Khâu Sam nhìn thấy ô tô. Đoạn đường này có ba chiếc xe, trong đó có một chiếc nằm ngay giao lộ, đi thêm vài bước sẽ gặp một chiếc nằm ở phố đối diện, một cánh cửa xe đã văng mất, còn lại một chiếc thì nằm vắt ngang giữa đường. Khâu Sam đưa tay bảo người áo đen dừng lại, tự mình bước lên phía trước, đầu vói vào ghế phó lái quan sát bên trong, sau khi nhận thấy chiếc xe này thuộc kiểu hộp số sàn thì cô từ bỏ. Cô không tin tưởng vào khả năng khoa tay múa chân của mình mà có thể khiến người áo đen hiểu được trình tự giẫm ly hợp thao tác cần số, xe số tự động có vẻ dễ dàng hơn đối với người mới học lái.

Ngày đầu tiên quyết định đi Tây Tiên, Khâu Sam đã thử lái xe, nếu không nhờ túi hơi bảo hộ tẫn hết chức trách, thì ngực của cô bây giờ sẽ không lồi ra mà là đang lõm vào. Cô mất đi khả năng cảm giác, đạp chân ga không phân nặng nhẹ, chờ đến lúc cô phát hiện đạp quá chân thì cẳng chân cứng đờ lại không thể đúng lúc chuyển sang đạp phanh được, một chiếc xe thể thao cả trăm vạn liền chỉ vì một cái nhấp chân mà báo hỏng, đã vậy còn phá hoại thêm kiến trúc công cộng, quả thật là đáng tiếc.
Khâu Sam đi phía trước, đến cạnh chiếc xe nằm ngang giữa đường, cửa ghế lái bao gồm cả kính đều lau một tầng máu, không nhìn rõ được trạng huống bên trong, Khâu Sam đang muốn mở cửa xe kiểm tra thì bị người áo đen theo tới gọi lại: "Xem chiếc đối diện thử."
Khâu Sam hoàn toàn hiểu ý, đi tới chiếc xe nằm đối diện đường cái. Cửa xe văng mất kính xe vỡ nát không phải là vấn đề, giờ là đang thoát thân chứ không phải du lịch, cô suy xét không được nhiều như vậy, nhưng vấn đề ở đây là chiếc đó cũng là loại xe hộp số sàn, Khâu Sam lắc đầu với người áo đen, lần này người áo đen cũng không nói gì nữa, Khâu Sam liền đi trở về mở cửa chiếc xe đầy máu kia.
Cửa xe vừa mới mở, một bộ thi thể liền trượt từ chỗ ngồi ra ngoài, bởi vì trời nóng mà nửa phần thân đập xuống đất đã bắt đầu thối rữa, phần chân ở trong xe thì biến dạng bất thường, ruồi bọ lượn vòng vòng xung quanh cỗ thi thể. Người áo đen quay đầu không muốn nhìn nữa. Người đàn ông này chết hơi bị thê thảm, ngay cả người có kiến thức rộng rãi như Khâu Sam cũng cảm thấy có chút không thoải mái khi chứng kiến, đầu và cổ của thi thể lặt lìa, chỉ cần gặm thêm mấy phát nữa là sẽ đứt đoạn, từ khuỷu tay trở xuống cũng không còn gì, quan sát miệng vết thương thì sẽ nhận ra được cánh tay này đã bị cắn đứt. Sau khi thi thể rơi xuống đất, cặp mắt mờ mịt của nó trợn trừng lên vừa lúc đối mắt với Khâu Sam, Khâu Sam nhận thấy đây là loại xe số tự động nên liền túm cỗ thi thể lôi ra, buông balo ngồi vòng trong khởi động xe, rồi nhìn đồng hồ chỉ thị xăng.
Bộ thi thể vô cùng thê thảm trên mặt đất kia đột nhiên phát ra tiếng động, một cánh tay không trọn vẹn vung về phía người áo đen, ý đồ muốn tới gần nàng, người áo đen nhíu mày giơ cây thép lên, chần chờ một chút rồi dùng cây thép chỉ vào đầu nó nói: "Nếu có thể hiểu lời tôi nói thì đừng động đậy nữa."
Không ngoài dự đoán, nó vẫn phí công ngoan cố quơ cánh tay cụt, lật thân bò tới chỗ nàng.
Người áo đen hạ cây thép xuống, đầu của xác sống này rốt cuộc rời khỏi cổ, nhanh chóng lăn ra xa, mà miệng của nó vẫn tiếp tục há ngậm.
Khâu Sam nhìn mà choáng váng, cô quả thật gặp qua rất nhiều cách con người giải quyết xác sống, hơn nữa không chỉ là một xác sống, nhưng mà lại trực tiếp chọt rụng đầu thì đúng là gặp lần đầu. Nếu lúc này cô có thể nuốt nước miếng, cô nhất định nuốt một cái để bình tĩnh lại. Khâu Sam xuống xe làm chút ổn định tâm lý, cô xoay người nhất cánh tay cụt của xác sống lên, kéo toàn bộ thân thể của nó đến bên cạnh cái đầu cô độc đằng kia, hợp lại thành một cái xác nguyên vẹn, sau đó cô ngồi vào trong xe, ngoắc ngoắc người áo đen đến xem.
Năng lực lĩnh hội của người áo đen vô cùng mạnh, Khâu Sam phí không bao nhiêu khí lực thì đã có thể hoàn thành trọn vẹn buổi dạy học trước khi mặt trời bắt đầu lặn. Điều này làm cho Khâu Sam liên tưởng đến trò "Vẽ hình đoán chữ", cô không khỏi mặc sức tưởng tượng: Nếu có một tiết mục thi đấu như vậy, họ mà tham gia nhất định có hy vọng lấy giải quán quân. Nhưng xét đến tình hình trước mắt, cho dù có tiết mục như thế thật, họ cũng phải có mạng để tham gia mới được. Khâu Sam vẫn có chút không yên lòng với kỹ thuật lái xe của người áo đen, nếu có tông xe thì cũng không ảnh hưởng gì tới cô, cùng lắm là thân thể biến dạng một chút, phỏng chừng là không chết được, nhưng người áo đen giờ vẫn còn là người sống, đến lúc đó cũng không dễ nói được. Bởi vậy Khâu Sam đã ước định cùng người áo đen, chỉ cần cô đập đập xe, người áo đen liền phanh lại.
Trên con đường lộ rộng lớn, ô tô lạn qua lạn lại chạy được mấy chục thước, rồi phanh gấp một cái, Khâu Sam xuống xe bước đến một tiệm may ven đường, cầm về một cái gối và một cái thảm, đặt sau xe. Ô tô lại tiếp tục lên đường, đi ngược lại hướng mặt trời lặn. Khâu Sam lấy bản đồ trải ra trên hòm chứa đồ của ghế phó lái, lúc nào cũng để ý lộ tuyến.
Đường lớn rộng mở tuỳ ý rong ruổi, ban đầu người áo đen có chút chưa quen, sau dần liền vững lái. Xe chạy tốc độ cao, đâm thẳng về thành phố Trung Từ hướng đông nam. Trên đường có thể thấy được cảnh ô tô nằm ngổn ngang hoặc bị đâm cháy và xác chết ngang dọc khắp mọi nơi, còn có xác sống vẫn du đãng dọc hai bên đường. Xuất phát từ vấn đề an toàn, tốc độ lái xe của người áo đen chỉ đến 30-40 km, nếu là trước đây thì xe này đã sớm bị va lật bảy tám lần rồi bị ép hai ba lần nữa.
Ánh tà dương ráng màu, bầu trời đỏ như hồ máu. Khâu Sam không biết đi tiếp sẽ gặp phải điều gì, nhưng nay lại không còn đường khác. Trước ngày hôm nay cô chỉ có một ý niệm trong đầu, đó chính là sống lại, cô muốn lại có thể cảm thụ được mưa gió cùng ánh mặt trời, lại có thể chảy ra dòng máu ấm áp. Mà bắt đầu từ hôm nay, cô còn phải bảo hộ tính mệnh của người bên cạnh này, đây là đồng bạn của cô.
Sắc trời tối dần, tại vài phút ngắn ngủi cuối cùng liền bắt đầu chuyển sang ban đêm. Khâu Sam vỗ vỗ xe, người áo đen phanh xe chậm rãi dừng lại, thân mình hơi dựa vào ghế đằng sau.
Không có đèn đường, không có xe khác chạy, khắp nơi tối đen, đèn chiếu gần đã sắp không dùng được. Cánh tay Khâu Sam đưa sang, đổi thành đèn chiếu xa, ra hiệu tiếp tục lái, nhưng người áo đen lại bất động. Khâu Sam quay đầu, "Ách" một tiếng. Ở trước mặt, tại vị trí đèn chiếu gần không thể soi tới, thế nhưng lại có hơn mười cỗ xác sống đang chậm chạp tới gần, nếu như tối nay đổi đèn chiếu xa chậm tí nữa, chỉ sợ chờ đến lúc họ phát hiện đám xác sống này thì cũng đã không ứng phó kịp.
Khâu Sam ấn cánh tay người áo đen một cái, sau đó cầm lấy dao phay sau xe, không quên đóng cửa lại. Cô đi đến phía trước, ngăn trở một chùm sáng, một mình đón đầu một đám xác sống đang dần xúm lại ở phía trước.
Người áo đen ngồi trong xe, nhìn chăm chú vào bóng lưng cô. Chỉ thấy cô lắc lư bước ra giữa đường, con dao vung lên, dùng lực bổ xuống, giải quyết một xác sống, tiếp lại một xác sống nữa, càng đi càng xa. Người áo đen lái xe chậm rãi theo sau, sau đó liền cầm cây thép xuống xe.
Mùi của vật sống đột nhiên rõ ràng lên, xác sống khắp nơi liền kéo đến hướng của người áo đen, Khâu Sam lẫn bên trong đám xác sống, vừa di động vừa chém giết xác sống, người áo đen thì lẳng lặng huy động cây thép, đánh vỡ đầu những xác sống mà Khâu Sam chưa kịp chém.
Tiếng động cơ vẫn đang vang lên, trong màn đêm yên tĩnh nghe cực kì đơn điệu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.