Đột nhiên vào một ngày đẹp trời, Độ Trân Bảo bị đẩy vào phòng mổ.
Ngày phẫu thuật là ngày Địch Manh đã sớm chọn hay là quyết định lâm thời, Độ Trân Bảo không hề biết, cô còn chưa nhận ra là mình đã bắt đầu bước vào ca phẫu thuật.
Chỉ có thể nói, Địch Manh là một người thâm sâu khôn lường.
Liền trước đó hai ngày, Trương Tri Thối rời đi làm nhiệm vụ, không quá mười ngày nửa tháng thì chưa về được, Độ Trân Bảo vốn luôn cảnh giác, ác ý phỏng đoán những người xung quanh, khi nghe Địch Manh nói với phụ tá tên một vài dụng cụ phẫu thuật mà cô không hiểu, thì ca mổ đã được hơn phân nửa, thế nhưng cô lại còn tâm trạng cảm thấy giọng Địch Manh kỳ thật rất êm tai.
Ca phẫu thuật hơn 8 tiếng đồng hồ kết thúc, mắt Độ Trân Bảo được quấn một lớp gạc rồi bị đẩy về phòng bệnh, Địch Manh tắt đèn, khiến cả căn phòng chìm vào bóng tối, dặn dò Độ Trân Bảo không nên cử động, sau đó liền đi ra ngoài.
Hoàn cảnh như vậy khiến Độ Trân Bảo cảm thấy thoải mái và an toàn.
Đối với lần phẫu thuật này cô chưa từng cảm thấy lo lắng, dù không thể khôi phục thì sao? Cô đã sống trong bóng tối 19 năm, điều tệ nhất thì cùng lắm là tiếp tục sống như vậy, cô đã sống được rất dễ chịu rồi.
Tay trái đeo bịch truyền dịch, tiếng dịch truyền "Tí tách" theo quy luật như một chiếc đồng hồ cát.
Hai giờ sau, Độ Trân Bảo chìm vào giấc ngủ. Khi tỉnh lại, gạc quấn trên mắt cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-sinh-ky-luc/1360976/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.