"Hắt xì!"
Hình Bác Ân kéo khẩu trang xuống, xoa mũi, thở ra một hơi.
Buổi sáng rời giường cảm giác đầu nặng nặng, đáng ra nàng nên chú ý một chút, giờ thì xem như nàng dính luôn trong phòng thay quần áo không ra được, hắt xì liên tù tì, khẩu trang đã đổi đến ba cái.
Hình Bác Ân cân nhắc trong chốc lát, rốt cuộc vẫn quyết định quay về nghỉ ngơi, trạng thái này không thích hợp để vô phòng thí nghiệm, tay run một cái liền có nguy cơ lây nhiễm, chắc chắn giáo sư sẽ không để cho nàng vừa hắt xì vừa làm thí nghiệm đâu. Hình Bác Ân lại đeo một khẩu trang mới, đến trước cửa phòng thí nghiệm của Lê Hàn, gõ cửa ý bảo ông ra ngoài một chuyến.
"Làm sao vậy, Bác Ân?"
"Hắt xì!"
Lê Hàn đứng hình trong một giây, xua tay nói: "Đi, đến văn phòng đi."
Vào văn phòng đóng cửa lại, Lê Hàn hỏi: "Bị cảm à? Sao tự nhiên lại cảm?"
Hình Bác Ân: "Ngày hôm qua mắc mưa, về lại tắm nước lạnh."
"Ngày hôm qua quên mang dù à? Đáng ra em nên mượn tôi một cái dù. Còn nữa, sao lại có sở thích tắm nước lạnh vậy chứ? Như vậy không tốt cho cơ thể, về sau cần phải chú ý."
"Dạ, em biết rồi."
"Nhưng mà em bị cảm cũng là chuyện tốt."
"Dạ?"
Lê Hàn nói: "Điều này chứng tỏ cơ thể em vẫn chuyển hoá bình thường, em có thể uống thuốc rồi đó. Tuy viện nghiên cứu đã có rất nhiều số liệu, nhưng nhiều số liệu hơn nữa cũng không bằng một ví dụ thực tiễn. Được ròi, em may về nghỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-sinh-ky-luc/1360930/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.