"Mưa kiểu này thật là vô nghĩa."
Bạc Tuyết Thanh nói xong liền buông rèm, che khuất cửa sổ. Ánh sáng ảm đạm bên ngoài theo khe hở tấm rèm che lọt vào phòng, tạo nên luồng sáng mờ ảo như có như không phủ lên chiếc giường đôi trắng tinh mềm mại.
Khâu Sam đang ngồi trên giường khẽ nhích ra phía ngoài, để cơ thể có thể ngồi ở một vị trí sáng hơn.
Bạc Tuyết Thanh đứng cạnh cửa sổ, sóng mũi cao ngất ngăn trở ánh sáng, khiến cho nửa bên khuôn mặt đều khuất trong bóng tối. Vẻ đẹp của cô không hề cần ánh sáng phụ trợ. Trong mắt cô ánh lên nét kiêu hãnh, Khâu Sam nhìn Bạc Tuyết Thanh, thầm nghĩ: Cậu ấy vẫn luôn cao ngạo như thế.
"Mình vẫn nhớ như in năm ấy, trời cũng đổ mưa thế này, lúc đó mình và cậu ngồi cùng bàn, hồi cấp 3 ấy, cậu còn nhớ không?"
"Lớp 11."
"Đúng, lớp 11." Bạc Tuyết Thanh khẽ cười, đi tới gần Khâu Sam nói, "Lão sư dạy văn lúc ấy rất thích cậu, còn thường hay kêu cậu đứng lên trả lời."
Khâu Sam không nói gì.
Bạc Tuyết Thanh ngồi xuống cạnh Khâu Sam, hỏi: "Nhiều lần mình trông thấy cậu có vẻ bất an, đang lo nghĩ gì sao?"
"Không có gì."
Bạc Tuyết Thanh như đang nói đùa hỏi thử: "Vậy là đang lo nghĩ người nào à?"
Khâu Sam cúi đầu nhìn bàn tay có chút hồng hào của mình.
"Tới giờ cơm rồi, mình xuống lầu đi." Bạc Tuyết Thanh chạm nhẹ vào tay Khâu Sam, đứng dậy đi ra ngoài. Khâu Sam ngẩng đầu thoáng nhìn về phái cửa sổ, sau đó liền rời khỏi phòng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-sinh-ky-luc/1360928/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.