Giữa trưa luôn là thời gian nóng nhất trong ngày, nhưng giờ đang là mùa hè, qua trưa rồi mà không khí vẫn không bớt oi bức được bao nhiêu. 
Khi ánh mặt trời chói chan dần tắt ở phương trời tây, một mảng trời tây bị đốt đến đỏ rực, mây chiều như lửa nóng muốn đốt cháy cả một khoảng trời. Không khí xung quanh mọi người cũng bị nhiệt độ nóng bức kia dằn vặt đau đớn, thậm chí phải lộ ra nguyên hình, mờ mờ ảo ảo. 
Độ Nhược Phi lau cái trán đầy mồ hôi, ngửa đầu nheo mắt nhìn mặt trời lặn, hình ảnh trước mắt cô nhập nhoà như muốn hoà vào nhau, giống như đã bắt đầu xuất hiện ảo giác. 
Từ lúc mặt trời mọc đến khi lặn, cô không còn nhớ rõ mình đã giết bao nhiêu xác sống rồi nữa, bản năng của cô cho phép cô quên đi con số liên tục gia tăng kia. 
Độ Nhược Phi quay lại xe, mở máy chạy khỏi con đường nhỏ này. 
"Tỷ tỷ muốn uống nước không?" 
Độ Nhược Phi lắc đầu, sau đó mới nhớ tới Độ Trân Bảo không nhìn thấy bèn trả lời: "Không cần." 
Khâu Sam vỗ nhẹ vai phải Độ Nhược Phi, ra khỏi đường nhỏ sẽ lập tức quẹo phải. Nguyên một ngày ở Mộ Phát, bọn họ vòng tới vòng lui một hồi, thỉnh thoảng cũng gặp phải tình huống nguy hiểm, nhưng rốt cục tất cả cũng mang thân hình nguyên vẹn chạy được đến Trung Từ, trên tay mỗi người đều dính nhớp máu dịch não tuỷ của xác sống, hoặc của con người. 
Khâu Sam nhìn cột mốc cắm bên đường mà bọn họ vừa lướt qua, nhanh chóng sắp 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-sinh-ky-luc/1360921/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.