Tiền thị liền cười nói: "Theo ý ta, đứa bé này thông minh, còn đẹp trai sáng sủa, đó đã là phúc khí trời cho, đồng tử lăn giường chính là để cầu con, tương lai hai đứa lão tứ sinh con chỉ cần tốt được bằng một nửa tiểu công tử, thì ta đến ngủ cũng có thể cười mà tỉnh." Lời này nói rất hay, không nói Trịnh thị, ngay cả Lưu thị cũng thấy toàn thân thư thái. Trịnh thị liền nhìn về phía mẹ chồng, có ý động lòng. Tuy rằng đồng tử lăn giường cần đứa trẻ xinh xắn, thông minh lanh lợi, nhưng căn cứ vào cơ sở cát tường, bình thường nếu không còn cha mẹ thì sẽ không được chọn. Trịnh thị không biết cái này, nàng cảm thấy, tiểu cô nương Chu Mãn kia làm nữ đồng lăn giường là chuyện bình thường, dù sao theo nàng thấy, bé không chỉ trông đáng yêu, thông minh, còn là một đứa trẻ có phúc hiếm thấy. Suy nghĩ một chút, người có cha mẹ đều còn sống như bé, lại có nhiều huynh đệ tỷ muội như vậy, ngay đến cả cháu cũng đầy đất có thể có mấy người? So sánh xuống dưới, con trai của nàng ở phương diện này liền có vẻ quá kém rồi, ít nhất lúc còn ở Lũng Châu, chưa từng có người nghĩ đến việc bảo con trai nàng đi làm đồng tử lăn giường. Đồng tử lăn giường sẽ mang phúc khí đến cho đôi vợ chồng mới cưới, mà đôi vợ chồng mới cưới cũng đưa phúc khí cho đồng tử lăn giường, đây là một chuyện đôi bên cùng có lợi, ít nhất mọi người đều cho là như vậy. Trịnh thị cảm thấy, không nói tới cái khác, chỉ bằng nhà họ Chu có nhiều con như vậy, là nhà họ đã rất có phúc khí, nếu con trai nàng có thể dính một ít...... Lưu thị cũng cảm thấy nhà họ Chu rất có phúc, cũng thấy động lòng, nghĩ xong liền nắm tay Tiền thị cười: "Chỉ cần ông bà không chê, thì để Thiện Bảo và Mãn Bảo cùng ngồi lên giường tân hôn." Tiền thị vui mừng, cười nói: "Chỉ cần lão phu nhân không chê người nhà quê chúng ta là được." Chuyện này cứ như vậy định ra. Ngày hôm sau Bạch Thiện Bảo được thay quần áo mới đưa đến phòng tân hôn, Trịnh thị khó có lúc ra ngoài đi xem náo nhiệt. Nàng rất ít ra ngoài, có ra ngoài thì hầu như cũng chỉ đi đến nhà Bạch lão gia bên cạnh, đây là lần đầu tiên tới nhà người trong thôn làm khách. Tiền thị cũng sợ nàng không được tự nhiên, liền bảo tiểu Tiền thị dẫn nàng đến ngồi trong phòng tân hôn và trong khuê phòng của Mãn Bảo, hai gian phòng một trái một phải, trong tình huống bình thường, sẽ không có người vào phòng Mãn Bảo, nếu Trịnh thị không có kiên nhẫn ứng phó người khác, thì xoay người vào phòng Mãn Bảo là được. Trịnh thị cũng cảm nhận được sự săn sóc của nhà họ Chu, cười với tiểu Tiền thị: "Ta ở đây trông hai đứa bé là được, chị dâu bận gì thì cứ đi đi." Tuy rằng Mãn Bảo gọi tiểu Tiền thị là chị dâu, nhưng bảo nàng gọi tiểu Tiền thị với vai bề trên thì đúng là không được tự nhiên, cho nên dứt khoát ai gọi người nấy đi. Không nói đến Bạch Thiện Bảo, Mãn Bảo cũng là lần đầu tiên làm đồng tử lăn giường, bởi vậy bé tò mò vô cùng. Đương nhiên bọn họ cũng không phải chỉ cần lăn một cái trên giường là được, bọn họ còn phải nằm ngủ trên giường nữa, tóm lại bây giờ giường tân hôn là của bọn họ, các người lớn nói, chỉ cần bọn họ không phá giường, thì tùy bọn họ. Bởi vì cuối năm ngoái vào phòng mới đã mua chăn đệm mới, Tiền thị chỉ cho giường tân hôn của bọn họ thêm màn cưới, chăn mới lúc trước cũng đổi vỏ chăn. Hai cái chăn đỏ bày trên giường, bây giờ thời tiết không quá nóng, nhưng cũng tuyệt đối không lạnh, bọn Mãn Bảo chơi ở trên giường một lúc liền đổ mồ hôi. Lúc đến giữa trưa, bọn họ vừa ăn cơm trưa xong, không khỏi thấy mệt rã rời. Vì thế Mãn Bảo đá chăn ra, nằm trên gối đầu đánh ngáp một cái, buồn ngủ. Bạch Thiện Bảo cũng buồn ngủ, nhưng cậu còn biết lễ phép, bò dậy định xuống giường. Trịnh thị biết quy củ lăn giường, vội vàng ngăn cậu lại nói: "Buồn ngủ thì ngủ trên giường cưới đi." Tối qua Bạch Thiện Bảo bị dặn dò hồi lâu, vốn dĩ đã ngủ không đủ, lúc này buồn ngủ đến mức nước mắt cũng sắp rơi ra, liền có hơi cáu kỉnh, "Nhưng đây không phải nhà con." "Đây là nhà Mãn Bảo, con xem, Mãn Bảo ngủ rồi kìa, các con không phải là bạn thân sao, nàng cũng thường xuyên ngủ trưa ở nhà chúng ta mà," Tiền thị dỗ cậu nói: "Không sao đâu, mau ngủ đi, nếu trong mơ nhìn thấy ông râu bạc, thì hãy ước nguyện với ông ấy, bảo ông ấy đưa đến cho đôi vợ chồng mới sinh một cặp trai gái thông minh lanh lợi như con và Mãn Bảo." Bạch Thiện Bảo tò mò hỏi, "Con sẽ được nhìn thấy ông râu bạc ạ?" Trịnh thị nói chắc nịch: "Sẽ." Lúc này Bạch Thiện Bảo mới nằm xuống, Mãn Bảo đã giang tay chân ngủ rồi, đêm qua bé cũng chơi đến khuya, lúc này không kìm được phát ra tiếng ngáy nhỏ. Bạch Thiện Bảo nằm bên người Mãn Bảo, có thể là bị bé ảnh hưởng, cũng có thể là trẻ con vốn dĩ nhanh vào giấc ngủ, giây trước còn nói chuyện với Trịnh thị, vừa nói xong câu cậu đã nhắm chặt mắt ngủ rồi. Trịnh thị thấy vậy thì mỉm cười, lấy chăn cưới bị bọn trẻ đá văng ra xếp gọn lại, cầm quạt hương bồ nhẹ nhàng quạt cho hai người. Hai đứa bé ngủ càng ngon hơn. Ở đây thịnh hành việc đón dâu vào lúc chạng vạng. Chu tứ lang ở nhà dùng cơm trưa xong mới dẫn người thân bạn bè ra ngoài đón dâu, mà ở bên nhà gái cũng sẽ chuẩn bị cơm trưa cho người thân bạn bè, chờ tân lang tới cửa đón dâu, kính rượu xong mới có thể đưa tân nương đi. Trên cơ bản, chỉ cần trước giờ Thân chính trở lại nhà trai là được. Mà trong lúc mời cỗ, đạo trưởng cũng sẽ ở giữa buổi trưa và giờ Thân chính chỉ định giờ lành cho đôi vợ chồng mới, vừa có thể hoàn thành tục lễ hai bên, cũng có thể chú ý cả thiên thời. Không sai, dân chúng địa phương đúng là linh hoạt như vậy. Giờ lành của Chu tứ lang và Phương tiểu nương tử vào giờ Thân, cho nên bọn họ chỉ cần về nhà bái đường trước giờ Thân là được. Chờ đến khi bên ngoài vang lên tiếng khua chiên gõ trống rước tân nương về, Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo đã ngủ được một giấc, hai người nghe thấy âm thanh bên ngoài, lập tức bò dậy nhảy xuống giường định chạy ra ngoài. Lần này Trịnh thị không ngăn cản bọn họ, còn đi theo sau bọn họ ra ngoài xem náo nhiệt. Nhìn thấy tân nương tử bước qua chậu than, cùng với Chu tứ lang bái Chu lão đầu và Tiền thị đang ngồi trên cao đường, Mãn Bảo cũng đọc ngâm nga với mọi người, tuy rằng bé không biết vì sao phải đọc như vậy, nhưng đọc như vậy đúng là trông rất vui. Đương nhiên Bạch Thiện Bảo cũng vậy. Mọi người cùng nhau ồn ào nhìn tân lang tân nương đã bái lạy thiên địa cao đường, liền cùng nhau vây quanh bọn họ đến phòng tân hôn. Tiểu Tiền thị gấp gáp chạy ra từ phòng tân hôn, nhìn thấy hai đứa trẻ còn đang tay nắm tay định chạy ra ngoài cửa lớn, vội vàng giữ chặt bọn họ lại, mỗi tay giữ một đứa nói: "Chạy đi đâu vậy? Nhanh trở về lăn giường." Trịnh thị cuối cùng cũng thoát khỏi những thôn dân nhiệt tình vây lên kia, nói xin lỗi: "Hai đứa trẻ vừa chạy ra ngoài liền không kéo lại được......" Tiểu Tiền thị rất là thấu hiểu, trấn an nàng nói: "Không sao, không sao, hai đứa bọn nó hệt như hai con nghé con vậy, muội có thể bắt được mới là lạ." Nàng rất hiểu hai nhóc quỷ chuyên gây sự này. Tiểu Tiền thị mỗi tay một đứa xách bọn họ về phòng tân hôn, bảo bọn họ bò lên giường, lăn từ đầu giường đến đuôi giường vừa trải lại một lần, lại từ phía đuôi giường lăn đến đầu giường lần nữa, lúc này mới vừa lòng cho bọn họ xuống dưới. Thật ra chiếu theo tập tục ở đây, tốt nhất là buổi tối đồng tử lăn giường cũng ngủ trên giường cưới, chẳng qua...... Nhìn thoáng qua hai đứa trẻ, nghĩ đến công tích vĩ đại của bọn họ, Tiền thị quyết định thôi. Vì thế nàng vội vàng lấy ra hai bao lì xì đỏ, một cái đưa cho Mãn Bảo, một cái cho Bạch tiểu công tử, cười nói: "Được rồi, bây giờ hai đứa có thể ra ngoài chơi." Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo hoan hô một tiếng, tay nắm tay chạy ra ngoài, tay Trịnh thị vươn ra trực tiếp lướt qua góc áo của Bạch Thiện Bảo, đấy, nàng lại không bắt được con rồi. Tiểu Tiền thị liền an ủi nàng, "Không sao đâu, tiểu công tử rất quen thân với trẻ con trong thôn, bọn họ sẽ không đánh nhau, để cho bọn họ đi chơi đi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]