Chương trước
Chương sau
Nhưng gia cảnh nhà họ Chu là như thế, thứ Tiền thị có thể lấy ra để đáp lễ thật sự hữu hạn.
Ngày hôm sau, Tiền thị bảo tiểu Tiền thị đi làm đậu phụ, sau đó đưa cho nhà họ Bạch hai phần.
Tiểu Tiền và hai em dâu đã quen cách làm đậu phụ, từ sau khi làm được đậu phụ, các nàng thỉnh thoảng lại làm một lần, không chỉ nhà mình ăn được, mà người trong thôn cũng sẽ lấy cây đậu đổi đậu phụ với các nàng.
Nếu đụng với lúc Chu nhị lang lên chợ lớn bán đồ tre trúc, còn sẽ mang một ít lên chợ bán.
Dù sao vào đông ít thức ăn, đậu phụ đúng là một thứ thức ăn không tồi.
Đương nhiên, muốn kiếm được tiền thì khó, trên cơ bản người mua toàn dùng cây đậu đổi đậu phụ, một cân cây đậu đổi hai cân đậu phụ.
Đến lúc đó nhà nhiều cây đậu quá thì phải làm sao đây, tất nhiên là mang lên huyện thành bán.
Chẳng qua bởi vì lười đi đường núi, nên cho đến nay cây đậu vẫn chưa làm được bao nhiêu, vẫn chất đống ở trong phòng.
Cho nên muốn hỏi bây giờ thứ nhà họ Tiền không thiếu nhất là gì, thì đó chính là cây đậu.
Một ngày tặng đậu phụ, ngày hôm sau Tiền thị lại chọn lựa không ít củ mài tốt nhất đưa cho Bạch Thiện Bảo mang về, ngày thứ ba lại làm không ít hạt mè đường đưa đến nhà họ Bạch.
Nhà họ Bạch cả ba ngày liên tiếp đều nhận được lễ vật, Lưu thị không nói, Bạch lão phu nhân lại không nhịn được hỏi, "Có phải đại nương tử nhà họ Chu có việc gì cần nhờ chúng ta không nhỉ?"
Bạch phu nhân cũng nghĩ như vậy.
Lưu thị lại cười nói: "Chắc là tiền mừng tuổi chúng ta đưa cho Mãn Bảo bị bà ấy nhìn thấy thôi, đại nương tử nhà họ Chu cái gì cũng tốt, chỉ là quá khách sáo."
Lúc này Bạch lão phu nhân mới nhớ tới việc này, không nhịn được cười: "Hai thằng nhóc nhà chúng ta cũng cầm tiền mừng tuổi của bọn họ mà, kể ra thì cũng đâu có ít."
Bạch phu nhân cũng cười, "Đúng vậy, ước chừng khoảng tám cái."
Người đã thành thân đều phải phát tiền mừng tuổi cho trẻ con, nhà họ Chu đưa tiền mừng tuổi, không nhiều không ít vừa đúng tám cái.
Chờ đến khi Chu tứ lang thành thân, thì sang năm chính là mười cái.
Tuy rằng mỗi một bao lì xì cũng không nhiều lắm, chỉ có sáu văn tiền, nhưng nhân tám lên thì cũng không ít.
Đặc biệt là người nhà họ Bạch đều biết, bà con trong thôn ăn tết đưa bao lì xì, bất kể xa gần đều chỉ đưa một văn tiền, bao lì xì nhà họ Chu đưa cho Bạch nhị lang bao nào cũng có sáu văn tiền, hiển nhiên là cố ý, như thế là nhiều rồi.
Nhà họ Bạch đương nhiên sẽ không nghĩ nhà họ Chu sẽ cho được bao lì xì giống như nhà bọn họ, dù sao hoàn cảnh của họ chỉ là như thế.
Chẳng qua......
Bạch phu nhân tò mò, "Giờ cũng đã mùng chín rồi, sao bây giờ đại nương tử nhà họ Chu mới biết nhỉ? Bà ấy không thu lì xì của con sao?"
Đừng nhìn Bạch nhị lang được nuông chiều, nhà họ Bạch cũng có tiền, nhưng bao lì xì của cậu vẫn bị Bạch phu nhân tịch thu, tiền trên người Bạch nhị lang cũng chẳng có nhiều.
Cho nên cậu nhận được bao nhiêu bao lì xì, trong lòng Bạch phu nhân đều biết hết.
Lưu thị liền cười nói: "Nhà bọn họ nuôi đứa con gái nhỏ này rất khác, nghe nói từ lúc nàng còn rất nhỏ đã được tự mình cầm tiền lì xì.
Cũng là vì cái này, nên năm ngoái Bạch Thiện Bảo đã không muốn đưa bao lì xì cho Trịnh thị giữ, ầm ĩ đòi tự mình cầm.
Bao gồm cả tiền năm nay cậu bán gừng cho nhà mình nữa, Lưu thị đoán chừng cậu đã tích được không ít tiền, dù sao cậu cũng không phải mua thịt như Mãn Bảo.
Chẳng qua Lưu thị rất vui lòng để cậu tự quản lý.
Bạch phu nhân nghe thấy thế, cũng bừng bừng hứng thú, buổi tối liền lặng lẽ nói với Bạch lão gia, cũng muốn để cho Bạch nhị lang tự mình quản lý tiền mừng tuổi của mình, "Không phải chàng nói Thiện Bảo và tiểu cô nương nhà họ Chu rất thông minh tài giỏi sao, nếu không thì cũng để nhị lang tự mình quản lý tiền mừng tuổi của mình xem."
Bạch lão gia nói: "Cho hắn? Có tin hắn mua kẹo hết hay không?"
Bạch phu nhân liền nói: "Trong thôn cũng đâu có chỗ nào bán kẹo, thiếp thấy chàng lo nghĩ nhiều rồi, để hắn học theo Thiện Bảo, cất tiền đi, sau này lên huyện thành mua sách và giấy bút."
Thím cũng nói rồi, bây giờ Thiện Bảo vô cùng hiểu chuyện, tiền cậu tích được trên cơ bàn toàn là để mua sách.
Bạch phu nhân đương nhiên cũng muốn đứa con út của mình hiểu chuyện như vậy.
Bạch lão gia thấy sao cũng được, gật đầu có lệ nói: "Tùy nàng thôi."
Vì thế ngày hôm sau, Bạch nhị lang chính thức được nghênh đón mùa xuân thứ nhất trong đời, mẹ cậu thế mà lại đưa hết tiền mừng tuổi năm nay cậu thu được cho cậu.
Bạch nhị lang ôm hộp tiền, không kìm được kích động ôm mẹ cậu một chút, sau đó ôm túi chạy đi, làm Bạch phu nhân đang có rất nhiều lời trong lòng muốn nói với cậu không kịp cản lại.
Thôi, chờ cậu đi chơi về rồi tính sau.
Tiền mừng tuổi của Bạch nhị lang có nhiều không?
Chắc chắn là rất nhiều, ít nhất là còn nhiều hơn Bạch Thiện Bảo.
Bởi vì huyện La Giang không chỉ có nhà ngoại của cậu, còn có rất nhiều bạn bè của cha cậu, lúc ăn tết chỉ cần đi ra ngoài một vòng, thì có thể thu tiền mừng tuổi đến mỏi cả tay.
Bạch lão gia và Bạch phu nhân cũng sẽ cho cậu tiền mừng tuổi, tuy rằng sau khi đưa xong lại thu về để bảo quản giúp cậu, nhưng bây giờ, tất cả số tiền này đã trở về tay cậu rồi.
Tuy rằng trong thôn không có chỗ nào cần tiêu tiền, nhưng Bạch nhị lang vẫn phấn khích ôm hộp tiền dạo một vòng.
Cậu muốn khoe với các bạn nhỏ, đặc biệt là hai kẻ nghèo hèn Bạch Thiện Bảo và Mãn Bảo kia.
Không sai, trong mắt của cậu, Bạch Thiện Bảo và Mãn Bảo chính là kẻ nghèo hèn, dù sao bọn họ chính là kiểu người mà mùa hè còn phải lên núi nhổ cỏ tích tuyết, mùa thu đi bán gừng.
Vì thế, ở giao lộ cách trường học không xa, Bạch nhị lang đổ hết tiền từ trong túi ra cho Bạch Thiện Bảo xem, khoe khoang nói: "Thế nào, các ngươi có tiền không?"
Mãn Bảo chẳng thấy hâm mộ chút nào, nói: "Ta cũng có."
Tiền mừng tuổi của bé đều do bé tự cầm, ngoại trừ đồng tiền vàng trông rất đẹp mắt kia, thì còn lại đều là tiền đồng, thật ra cũng có không ít.
Trong thôn mỗi người đã thành thân, có bối phận cao hơn bé hoặc ngang hàng, đều sẽ cho bé một văn tiền mừng tuổi, cộng cả trong nhà đưa, và tiền các chú bác bên ngoại cho khi đến chúc tết......
Mãn Bảo cũng lấy tiền từ cái túi mình thường mang bên người ra, chẳng cần đổ ra, chỉ cần lắc lắc là biết còn nhiều hơn Bạch nhị lang.
Chỉ có Bạch Thiện Bảo không mang tiền ở bên mình trầm mặc nhìn hai người:......
Bạch nhị lang không phục, nói: "Ta còn có bạc cơ, ngươi chờ đấy, ta cầm hộp tiền của ta tới."
Nói xong xoay người định chạy.
Bạch Thiện Bảo nghe thế, cũng nói: "Ta cũng có tiền."
Cậu kéo Mãn Bảo chạy về nhà mình, nói với Bạch nhị lang: "Ngươi mang hộp tiền đến đây so với ta."
Mãn Bảo vừa nghe, liền nói: "Ta cũng có hộp tiền."
Khoa Khoa lập tức ngăn cản bé, "Ký chủ, ngươi không thể cứ vậy mà lấy hộp tiền ra ngoài, túi của ngươi không giấu được hộp tiền của ngươi."
Cho nên không thể giả vờ móc hộp tiền từ túi ra, có lẽ Bạch nhị lang là tên ngốc, nhưng Bạch Thiện Bảo không phải.
Mãn Bảo liền hất tay Bạch Thiện Bảo ra, xoay người chạy về nhà bé: "Ngươi đợi ta, ta về nhà lấy hộp tiền."
Cuối cùng năm đồng tiền vàng của Mãn Bảo vẫn chưa bị Chu lão đầu lừa mất, bởi vì bé thực sự rất thích năm đồng tiền vàng tinh xảo này, ngay cả mẫu thân cũng không nỡ đưa, càng đừng nói đưa cho cha.
Mãn Bảo chạy về phòng mình, lấy hộp tiền từ chỗ Khoa Khoa ra, xoay người đang định chạy đi, nhìn thấy năm đồng tiền vàng treo trên đầu giường, lập tức bò lên trên tháo chúng xuống, lúc này mới chạy ra ngoài.
Vì thế ba đứa trẻ tề tụ ở thư phòng của Bạch Thiện Bảo, đồng loạt đẩy hộp tiền của mình lên phía trước, bắt đầu so tiền!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.