Chương trước
Chương sau
Đông chí chỉ được nghỉ ba ngày, hôm nay là ngày nghỉ cuối cùng.
Mãn Bảo thay bộ quần áo đẹp nhất của mình, vui vui vẻ vẻ nắm tay mẫu thân đến thôn Đại Lê.
Từ sau khi sức khỏe Tiền thị yếu đi thì rất ít khi ra ngoài thôn, may là đi lại bình thường cũng không khó, chỉ cần đi nhẹ nhàng, không bước quá nhanh là được.
Bà mối đã chào hỏi qua với nhà họ Phương, bà ấy chờ ở cửa thôn Đại Lê, nhìn thấy ba mẹ con nhà họ Chu liền bước lên đón, cười nói với Tiền thị:
"Hôm nay tiểu nương tử nhà họ Phương đến quán đó, đến lúc đó nương tử nhìn thử xem, cũng để người nhà họ Phương xem thử Chu tứ lang."
Tiền thị đồng ý.
Lần gặp mặt này vẫn tìm cớ rất đầy đủ, chỉ đến khi hai bên đều hài lòng mới có thể chính thức qua lại.
Bởi vì lần này gặp nhau bên ngoài, Chu tứ lang rốt cuộc cũng không có dũng khí thời trang phang thời tiết, bởi vậy mặc quần áo của chính mình.
Chẳng qua ngoại hình người nhà họ Chu đều không tệ, năm đó không phải bà cũng coi trọng khuôn mặt kia của Chu Kim sao?
Khụ khụ, mặt Tiền thị hơi ửng đỏ, dẫn con trai và con trai đến quán thịt.
Hôm nay quán thịt nhà họ Phương có nhiều người trông, không chỉ có Phương đồ tể, còn có người vợ Trình thị của ông, con trai lớn Phương đại lang, chính chủ Phương tiểu nương tử càng phải có mặt.
Cho nên người tới mua thịt đều thấy lạ mà tò mò, "Ông Phương, sao hôm nay nhà ông có nhiều người đến trông quán thế?"
Phương đồ tể mất tự nhiên ho khan một tiếng, nói: "Còn không phải là sắp ăn tết sao, nhiều người tới mua thịt, để cho bọn họ tới giúp một chút."
Nhiều sao?
Cũng chỉ đông hơn ngày thường một chút thôi mà, không đến mức nhiều người như vậy chứ?
Chỉ là hắn còn chưa kịp hỏi tiếp, Phương đồ tể đột nhiên chém mạnh dao vào ván gỗ kêu "Phập" một tiếng, dọa hắn giật cả mình.
Người bị dọa sợ không chỉ có hắn, còn có Chu tứ lang đang cầm tiền bước lên mua thịt.
Hắn bị Phương đồ tể dọa giật mình, sau đó căng da đầu tiến lên dưới ánh mắt sáng quắc kia, "Cháu, cháu mua hai cân thịt."
Phương đồ tể đánh giá hắn từ trên xuống dưới, từ trái sang phải một lần, lúc này mới rút cán dao ra, hỏi: "Mua miếng nào?"
Chu tứ lang nhìn chằm chằm cái dao kia nuốt nước miếng, nói: "Mua phần bắp đi ạ."
Tiền thị nắm tay Mãn Bảo đứng ở bên cạnh, cười tủm tỉm nhìn.
Phương đồ tể cắt miếng thịt chậm rì rì, hỏi: "Ngươi là người thôn nào, sao ta thấy quen mắt thế?"
Chu tứ lang còn chưa kịp trả lời, người chờ mua thịt bên cạnh đến trước đã cười ha ha nói: "Lão phương, trí nhớ ông kiểu gì thế, đây là Chu tứ ở thôn Thất Lí, hắn chính là khách quen nhà ông đấy, lâu lâu lại đến nhà ông mua thịt một lần, thế mà ông cũng không nhớ à."
Phương đồ tể:......
Chu tứ lang:......
Phương tiểu nương tử đang đỏ mặt bên cạnh tiến lên, đoạt lấy dao trong tay cha nàng, nói: "Cha, để con cắt cho."
Động tác nàng nhanh nhẹn cắt thịt cho người đến trước kia, sau khi thu tiền xong đến lượt Chu tứ lang, nàng lại lừng chừng, không lập tức cắt thịt cho hắn.
Lúc này Tiền thị mới nắm tay Mãn Bảo đi lên trước nói với nàng, "Tiểu nương tử giỏi quá, chắc là hay đến trông quán cho nhà nhỉ?"
Trình thị cuối cùng cũng có chỗ dụng võ, nàng lập tức đẩy trượng phu sang một bên, tiến lên đáp lời Tiền thị, "Còn không phải sao, nhà ta ít người, cũng chỉ có một đứa con trai hai đứa con gái, đại tỷ của nàng đã sớm xuất giá, lúc nào lo liệu hết việc trong nhà xong nàng sẽ tới giúp một chút."
Tiền thị cười nói: "Ngày trước ta còn tức giận với cha nàng, con gái như hoa, ai lại để nàng tới trông quán thịt, thanh danh truyền ra sẽ không tốt, con trai nhà nào bằng lòng làm mai với nàng chứ?"
Tiền thị liền cười nói: "Nhà bà thương con gái như vậy, sao có thể không có ai đến làm mai? Không phải chỉ là trông quán thôi ư, cái này cũng giống như chúng ta xuống ruộng trồng trọt vậy......."
"Còn không phải sao, ta cũng nghĩ thông suốt rồi, con gái này của ta không được điểm gì tốt, chỉ được cái làm việc nhanh nhẹn thôi......" Trình thị khen con gái mình một hồi, sau đó mới nhìn về phía Chu tứ lang, "Chị à, đây là con trai chị đúng không, trông đẹp trai thật."
Bằng không con gái bà cũng không coi trọng hắn, một hai nói phải là hắn mới được.
Tiền thị cười nói: "Đúng vậy, đây là thằng nhóc thứ bốn nhà ta, hắn cũng chỉ được mỗi cái mặt thôi, nhà ta nhiều con trai, cho nên hơi khó khăn chút, cũng may hắn cũng không lười, không thì chắc ta sầu lo chết......"
Đề tài cứ vậy mà mở ra.
Người Mãn Bảo lùn, chỉ cao bằng cái thớt ở quán thịt, đứng ở bên cạnh Tiền thị chỉ lộ ra cái đầu nhỏ, vì thế bé đứng nhìn hai người mẹ nói qua nói lại.
Trình thị: Nhà ta ít con, cho nên đừng nhìn con nhóc này chỉ là con gái, nhưng nhà chúng ta vẫn thương nó lắm.
Tiền thị: Nhà ta không có điểm gì tốt, chỉ được cái là nhiều con, hơn nữa đứa nào cũng không xấu, lão tứ dù không phải vô cùng xuất sắc, nhưng cũng không kém.
Trình thị: Con gái nhà ta lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, còn biết bán thịt trông quán trồng trọt.
Tiền thị: Lão tứ nhà ta có thể trồng trọt, có thể bắt cá, có thể làm ăn buôn bán, còn dẻo miệng, cũng chịu khổ chịu cực được.
Trình thị: Con gái ta nghe lời.
Tiền thị: Con trai ta hiếu thuận lễ phép.
Trình thị: Con gái ta không xấu.
Tiền thị: Con trai ta đẹp trai.
Hai người mẹ mỗi người một câu, đầu nhỏ của Mãn Bảo đổi tới đổi lui, Chu tứ lang đứng bên cạnh nhìn, sợ bé xoay đầu nhiều gãy mất, cuối cùng không nhịn được, giơ tay đè đầu bé lại, không cho bé xoay nữa.
Phương tiểu nương tử vẫn luôn đỏ mặt lắng nghe, cũng vẫn luôn nhìn trộm Chu tứ lang, Chu tứ lang vừa giơ tay ra nàng liền chú ý tới.
Nàng dời ánh mắt xuống, lúc này mới nhìn thấy Mãn Bảo.
Nàng chớp chớp mắt, hỏi: "Đây là......"
Chu tứ lang lập tức vụt một cái thu tay lại, nhỏ giọng nói: "Đây là muội muội của ta."
Mãn Bảo kiễng chân, làm bé trông cao hơn một chút: "...... Tỷ tỷ, ta tên là Mãn Bảo."
Phương tiểu nương tử liền cười với bé, "Chào Mãn Bảo nhé, muội đáng yêu quá."
Đáng yêu mà lúc trước tỷ cũng phát hiện ra ta đâu.
Chẳng qua Mãn Bảo là một đứa trẻ lễ phép, vì thế khen lại: "Tỷ tỷ, tỷ cũng rất xinh đẹp, tứ ca, huynh nói xem có đúng không?"
Phương tiểu nương tử liền nhìn về phía Chu tứ lang.
Chu tứ lang đỏ mặt gật đầu dưới cái nhìn chăm chú của hai người con gái.
Động tĩnh bên này tự nhiên không thoát khỏi tầm mắt của Trình thị và Tiền thị.
Giao lưu giữa hai người tạm hạ màn, Trình thị có chút hận sắt không thành thép, cảm thấy con gái quá vồn vã, cho dù có coi trọng người ta thì cũng nên rụt rè chút chứ.
Tiền thị cũng có chút hận sắt không thành thép với con trai, tốt xấu gì cũng là đàn ông con trai, con đỏ mặt cái gì? Muội muội con đã mở đề tài cho con rồi, lúc này con phải khen người ta vài câu chứ?
Chẳng qua bọn họ không thể bàn tiếp nữa, bởi vì bọn họ đứng ở đây đã lâu, đã có người chú ý tới bên này, cũng đi đến.
Tiền thị móc tiền ra mua thịt, Trình thị cũng rất dứt khoát lấy dao từ tay con gái cắt thịt cho bọn họ, hai bên trao đổi tiền hàng, hai người mẹ liếc nhau, khẽ mỉm cười, sau đó ai bận việc nấy.
Tiền thị đưa hai đứa trẻ về nhà.
Chu tứ lang vò đầu bứt tai muốn hỏi, rồi lại ngại không dám mở miệng, chỉ có thể liên tục nhìn về phía Mãn Bảo.
Mãn Bảo còn nhớ thù hắn ấn đầu bé, vì thế coi như không nhìn thấy.
Tiền thị quyết định về nhà sẽ nói chuyện với lão tứ, cho nên nhìn hắn một cái nói: "Đã là người lớn rồi, sao còn hấp tấp như vậy? Về nhà rồi nói."
Kết quả lúc về đến nhà, Chu lão đầu liền quát to Chu tứ lang, "Quỳ xuống cho ta!"
Chu tứ lang hoảng sợ, nhảy dựng lên định phản bác, kết quả vừa ngẩng đầu đã thấy Chu ngũ lang và Chu lục lang đang quỳ gối trong sân, như một tiếng sét giữa trời quang, hắn dường như nghĩ đến cái gì, hai chân đã nhảy lên một nửa lại không dám chạy đi, rầm một tiếng quỳ gối xuống đất.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.