Phương thị tiếp tục hạ giọng nói: "Bên dưới Chu tứ còn có hai đệ đệ, bọn họ cưới vợ cũng phải phí không ít tiền, cứ như vậy mà tính, thì ít nhất trong mười năm tới nhà bọn họ sẽ không có của cải dư thừa." Diêu thị không kìm được nói: "Nhà bọn họ mới xây mấy gian gạch xanh ngói đỏ đấy, có thể thấy là tích được không ít tiền." Dù sao cũng sống cùng thôn vài chục năm, quan hệ giữa Diêu thị và Tiền thị khá tốt, không nhịn được nói: "Sáu đứa con trai của bà ấy, không đàng hoàng nhất chính là Chu tứ, nhưng so ở trong thôn cũng không phải là một thanh niên lười, người nhà nông ta, chỉ cần chịu khó làm lụng, làm sao mà không tích cóp được của cải?" "Vậy cũng tiêu nhiều," Phương thị vẫn kiên trì, nghĩ tới gì đó, còn không kìm được bĩu môi nói: "Trong nhà có cô em nhỏ còn chưa tính, còn có cả cô lớn về nhà bố mẹ, làm con dâu nhà này phải khó đến mức nào." Phương thị tin rằng có lẽ Tiền thị có thể xử lý công bằng giữa mấy đứa con dâu, nhưng để xử lý công bằng chuyện giữa con dâu và con gái thì tuyệt đối khó. Giống như bà đây, sao có thể đối đãi con dâu như con gái được chứ? Nhà họ Chu có một người cô nhỏ như Mãn Bảo còn chưa tính, dù sao nàng cũng sẽ phải lớn lên xuất giá, nhưng Chu Hỉ lại là về với bố mẹ, cả năm này còn chưa ra ngoài, chẳng may về sau không gả được, vậy chẳng phải người cô lớn này vẫn luôn sinh hoạt với bọn họ sao? Những lời này, dù Phương thị chưa nói ra, nhưng Diêu thị vẫn đoán được. Nên bà biết việc hôn nhân này thật sự không thể rồi, cùng thôn với Tiền thị ba mươi năm, Tiền thị là dạng người gì Diêu thị biết rất rõ, nếu Phương thị lộ ra ý tứ này, thì dù bây giờ có tiếp tục nói chuyện, về sau cũng sẽ đứt đoạn thôi. Vậy còn không bằng bây giờ nói rõ rồi chặt đứt luôn. Diêu thị gật đầu nói: "Vậy muội nói lại với bà mối đi." Dù là nói như thế, nhưng Phương thị vẫn có chút tiếc nuối, dù sao nhà có hai dãy nhà gạch liền nhau như nhà họ Chu cũng không nhiều lắm. Phương thị thầm thở dài một hơi, trong lòng cũng rối rắm vô cùng. Nhưng không ngờ rằng, bên này bà vừa mới đáp lời với bà mối, bà mối bên kia đã lập tức đồng ý tìm mối khác cho con gái bà, bà liền biết, nhà họ Chu đây là cũng không coi trọng con gái bà. Phương thị không khỏi có chút bất mãn, nhưng cũng không tiện chọc thủng lời người ta, dù sao cũng không thể hỏi bà mối vì sao nhà họ Chu chướng mắt con gái bà đúng không? Như thế không phải đang đánh mặt nhà mình sao? Ở trong lòng bà, con gái nhà mình ngàn tốt vạn tốt, đặc biệt là khi đối lập với Chu tứ lang đã từng phạm sai lầm, bà chưa từng nghĩ tới nhà họ Chu sẽ không thích con gái bà. Chu tứ lang đối với việc này hoàn toàn không biết gì cả, hắn vui sướng chạy tới thôn Đại Lê, vui sướng chọn một miếng thịt dê ngon về, bởi vì nghĩ đến đồ ăn ngon, nỗi buồn bực do lần gặp mặt buổi sáng lập tức tiêu tán không còn chút gì. Chu Hỉ nhìn thấy, không kìm được nói với mẹ nàng: "Nhìn chẳng giống người muốn cưới vợ tí nào, nếu không lại đợi thêm một năm mẹ nhỉ?" Đợi đến khi hắn lớn thật, ít nhất tâm tính trưởng thành hơn chút mới được? Chu lão đầu không vui, nói: "Nam nhân lập gia đình là trưởng thành, lại đợi nữa thì thành ra quá lứa rồi, đến lúc đó không cưới được vợ thì phải làm sao?" Theo Chu lão đầu thấy, lão tứ vốn thuộc về trường hợp của đám người khó lấy vợ, còn chờ nữa, tuổi càng lớn, càng khó nói. Ông cũng không thể vì lão tứ mà làm chậm trễ cả hai đứa con trai đằng sau. Tiền thị cũng gật đầu, "Thành thân là trưởng thành, quan trọng là phải tìm được người thích hợp." Mãn Bảo ở bên cạnh liên tục gật đầu, lại hỏi, "Đại tỷ, mì ủ xong chưa ạ?" Chu Hỉ liền dí cái mũi của bé, nói: "Giống y như tứ ca muội, trong lòng trong mắt chỉ nhớ đến đồ ăn." Trong nhà còn đậu phụ, Chu Hỉ thái một ít thịt dê ra, nấu qua xong lại hầm với đậu phụ một lúc. Hầm một lúc lâu, trên mặt đậu phụ nở ra một ít lỗ nhỏ, mềm như bông gòn, nhưng lại không tan ra, Mãn Bảo lấy đũa kẹp nó, nước sốt bên trong liền chảy ra bên ngoài, bé thổi thổi, cẩn thận cắn một miếng, xác định không quá nóng mới bắt đầu ăn lấy ăn để. Mãn Bảo ăn đến mức hai mắt tỏa sáng, những người khác cũng ăn không ít. Chu tứ lang bưng bát canh uống sạch cả nước, cảm thấy mỹ mãn mà lau miệng, ước nguyện: "Nếu ngày nào cũng có thể như vậy thì cuộc sống này thật quá tốt đẹp." Chu lão đầu cũng ăn đến thỏa mãn, nghe vậy thì liếc mắt nhìn hắn nói: "Ban ngày ban mặt nằm mơ cái gì, là do hôm nay là đông chí thôi, lúc khác, ngươi mà dám ăn như thế, xem ta có đánh ngươi hay không." Không nói cái khác, chỉ riêng cái sợi mì trắng tinh này đã làm cho Chu lão đầu đau lòng không thôi. Thôn Thất Lí cũng trồng lúa mạch, nhưng trồng rất ít, cho nên bột mỳ rất quý, ít nhất là lúc bình thường nhà họ Chu sẽ không nỡ lấy bột mỳ ra ăn như vậy. Hôm nay khó được một bữa xa xỉ, trong khoảng thời gian này, ít nhất là đến trước khi ăn tết thì đừng có nghĩ đến chuyện ăn như vậy nữa, càng miễn bàn đến việc ăn mỗi ngày như Chu tứ lang nói. Chu lão đầu cảm thấy, ngày nào cũng được ăn bột mỳ, vậy chỉ có thể là cuộc sống của thần tiên. Mãn Bảo liền cười ha ha tỏ vẻ sau này bé phải làm tiên nữ nhỏ. Khoa Khoa nhân cơ hội nói cho bé hay, "Trong tương lai, bột mỳ, cơm tẻ là thứ mà ai cũng có thể tùy ý ăn được." Mãn Bảo òa một tiếng, hỏi: "Bọn họ có nhiều tiền vậy hả?" Nhưng mà ngẫm nghĩ, lại thấy không đúng, "Ai cũng có thể ăn bột mỳ thoải mái, thì lấy đâu ra nhiều bột mỳ như vậy nha?" "Trồng." Mãn Bảo liền hỏi, "Vậy phải trồng bao nhiêu mẫu lúa mạch mới đủ?" "Nếu so người trồng, thì ít hơn số người gieo trồng thời đại các ngươi rất nhiều, nhưng sản lượng trên mẫu cao, năng suất cũng cao, cho nên bọn họ có thừa để ăn." Khoa Khoa giải thích một ít cho bé nghe về kỹ thuật gieo trồng lúa mạch và sản lượng trên mẫu. Mãn Bảo nghe vậy thì ước ao vô cùng, "Nếu nhà ta cũng có thể cho ra sản lượng trên mẫu cao được như thế thì tốt rồi." "Ký chủ có thế nỗ lực theo phương hướng này," Khoa Khoa nói: "Tuy rằng rất khó, nhưng cứ cải tiến kỹ thuật trồng trọt, ít nhiều gì cũng sẽ có tiến bộ." Mãn Bảo bừng bừng hứng thú hỏi, "Ta có thể làm gì để chuẩn bị?" "Hạt giống lúa mạch không giống hạt giống lúa nước, ký chủ có thể mua một ít hạt giống lúa mạch có thể lưu giống từ trung tâm mua sắm về gieo trồng, mua hạt giống cần không ít tích phân, đặc biệt là khi nền văn minh khoa học kỹ thuật ở chỗ ký chủ có cách biệt quá lớn với nền văn minh ở tương lai, nên phải chịu thuế chênh lệch khoa học kỹ thuật. Mấy cái này đều cần tích phân, cho nên ta kiến nghị ký chủ trước khi xuân đến thì hãy ghi lại một ít thực vật không có hoặc hiếm có trong Bách Khoa Quán, để đảm bảo đầu vào tích phân." Mãn Bảo liền nghiêm túc suy tư. Nghĩ đến bột mì vừa ăn, bé động lòng vô cùng. Khoa Khoa thấy, tiếp tục nói: "Bột mì ngoài làm mì sợi, còn có thể làm màn thầu, bánh bao, sủi cảo,......" Đôi mắt của Mãn Bảo càng ngày càng sáng, càng ngày càng sáng, cuối cùng cũng không áp nổi lực lượng từ thời hồng hoang trong cơ thể, tay nhỏ vỗ xuống bàn một cái, đứng phắt dậy. Khoa Khoa lập tức yên lặng. Một đám người đang ngồi nói chuyện quay đầu nhìn sang, Tiền thị thấy hai mắt bé tỏa sáng, sắc mặt ửng hồng, vội vàng kéo bé lại gần, hỏi, "Làm sao thế?" Mãn Bảo nắm bàn tay cao giọng nói: "Mẹ, con muốn đi ra ngoài chơi!" Tiền thị: "...... Ta cũng đâu cấm con ra ngoài." "Con muốn lên núi chơi!" "Bây giờ trên núi làm gì có gì hay?" Tiền thị nhíu mày, "Trời lạnh như vậy, trong núi toàn là gió rét, không được đi." "Không đâu, con muốn đi, mẹ, mẹ bảo các ca ca đưa con đi." Nếu không có người lớn đi cùng, một mình Mãn Bảo cũng không dám vào trong núi, nếu bé dám đi, Tiền thị liền dám đánh gãy chân bé. Cho nên tuy rằng rất không muốn, nhưng bé cũng chỉ có thể ra vẻ đáng yêu quấy đòi mẫu thân đồng ý.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]