Chương trước
Chương sau
Thanh niên mười tám tuổi da mặt mỏng thật, tuy rằng vì thời gian trước phải đi phục dịch, lại còn khai hoang cho ruộng đinh nên vừa đen vừa gầy, nhưng khoảng thời gian đã dưỡng lại được một ít.
Mùa đông người nào cũng muốn để mỡ, Mãn Bảo cũng thế, cho nên thường dùng tiền riêng mua ít thịt về, hơn nữa trong nhà còn nuôi gà, có một số con cũng phải mổ, cho nên khoảng thời gian này nhà được ăn ngon.
Ăn ngon, nghỉ ngơi tốt, nhà mới cũng làm xong, hằng ngày cũng chẳng có việc gì làm, chỉ là vui vui vẻ vẻ dẫn theo một đám trẻ con xuống ruộng hoang, hoặc đào trứng chim, hoặc bắt chim sẻ, hoặc đi vớt cá, cho nên tinh thần trông có vẻ tươi tắn bất ngờ.
Cho nên sau khi mấy thím mấy chị đánh giá xong, ha, không ngờ đó, không ngờ trông Chu tứ lang còn rất đoan chính, rõ ràng năm ngoái hắn còn gầy tong teo, lại là dân cờ bạc, mọi người đều cảm thấy hắn có chút lưu manh.
Vốn dĩ Chu tứ lang đẩy cối xay đã đầy mồ hôi, bây giờ bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, mồ hôi trên người càng nhiều, tuy hắn tự nhận da mặt đủ dày, nhưng lúc này cũng không kìm được đỏ mặt, đầu suýt chút nữa đã chôn vào trong ngực.
Mấy thím mấy chị càng xem càng vừa lòng, bắt đầu nghĩ xem nhà mình có cháu gái hay cháu gái ngoại nào phù hợp không.
Thật ra điều kiện nhà họ Chu không tệ, đặc biệt là ở sau khi nhà bọn họ xây xong bảy gian nhà gạch ngói khang trang, ở thôn Thất Lí cũng có thể coi là đứng đầu.
Đương nhiên là ngoại trừ nhà Bạch lão gia và nhà Bạch tiểu công tử.
Mọi người đều ôm tâm tư cân nhắc, dù nhà họ Chu còn kém nhà trưởng thôn, vì tuy rằng gạch xanh nhà ngói khang trang, nhưng nhà ông lại có nhiều con trai, mà nhà trưởng thôn cũng cùng là nhà gạch ngói, nhưng vẫn còn thừa nhiều.
Của cải so ra thì kém, nhưng cái tốt nhà hắn cũng ở chỗ nhiều huynh đệ, chỉ bằng sáu người huynh đệ cùng một mẹ, về sau trong thôn ai dám bắt nạt người nhà họ Chu?
Hơn nữa huynh đệ nhà bọn họ coi như đồng lòng, chỉ cần chịu giúp đỡ lẫn nhau, cuộc sống sau này sẽ càng ngày càng rực rỡ, nhà chồng mà tốt, tất nhiên cũng có thể giúp đỡ nhà ngoại chút ít.
Xem của cải xong, lại xem đối tượng.
Ừm, khuyết điểm của Chu tứ lang rất rõ ràng, lười, còn có tiền án chơi bài bạc, khuyết điểm này có thể coi là lớn, nhưng hình như hơn một năm này đã sửa được rồi, nhà họ Chu còn dạy dỗ nghiêm, sau này hẳn là không dám nữa đi?
Không ít người trong lòng đã nghĩ như vậy, nhưng vẫn do dự mà buông tha, họ đều không phải là nhà giàu có gì, nguy hại của việc ra một dân cờ bạc thật sự quá lớn.
Đây chính là đầu tư nguy hiểm cao đấy.
Nhưng cũng có người nhìn mặt của Chu tứ lang, liền thầm nghĩ: Chỉ sợ mấy cô nương vừa thấy gương mặt này, thì có là dân cờ bạc cũng bằng lòng, huống chi hắn còn có một cái miệng dẻo.
Cái lười của Chu tứ lang trong thôn rất nổi danh, nhưng cũng không phải hắn là người lười nổi tiếng trong thôn, mà quan trọng nhất là, huynh đệ nhà họ Chu đều rất chăm chỉ, đặc biệt là ba ca ca bên trên hắn.
Chu đại lang không nói, hắn là lão đại trong nhà, sau khi sinh Đại Đầu liền bắt đầu ôm đồm việc đồng áng, thuộc vào đội ngũ trồng trọt giàu kinh nghiệm, ngày nào cũng đi sớm về khuya, đa số thời gian ăn cơm tối xong vẫn còn vác cuốc ra đồng một chuyến, hoặc là nhìn nước, hoặc là xới đất cho hoa màu, hoặc là làm cỏ, tóm lại là không có lúc nào ngơi tay.
Lại nhìn Chu nhị lang, chỉ cần có lúc rảnh, không phải lên núi chặt trúc thì chính là ở nhà làm đồ tre trúc, hoặc là đi lên chợ lớn, cũng luôn bận rộn giống như con quay.
Chu tam lang lại càng không cần phải nói, đừng nói là ở trong nhà họ Chu, cho dù có tính toàn bộ thôn Thất Lí thì hắn cũng là một tay trồng trọt có tiếng, lại chịu khó ra sức, năm nào Bạch lão gia muốn thuê người làm ngắn hạn, thì hắn đều là người thứ nhất được tuyển, có đôi khi đến bữa cơm còn được cho thêm hai cái bánh bao.
Cho nên dưới sự đối lập này, cái lười của Chu tứ lang lập tức trở nên không thể chịu nổi, việc trong nhà, trừ phi phụ huynh phía trên phân công, bằng không cây chổi có rơi trước mặt hắn thì hắn cũng không nhặt.
Cái này ở nhà người khác là bình thường, ở nhà họ Chu liền thành không bình thường.
Vì thế nhóm thím chị vốn có tám phần vừa lòng lại mất đi ba phần, còn với các thím chỉ coi Chu tứ lang vừa đủ tư cách lại chôn tâm tư xuống, cảm thấy còn phải suy nghĩ thêm.
Cho nên chờ đến khi Mãn Bảo nhân lúc ra chơi chạy tới xem náo nhiệt liền thấy mọi người đang vây quanh trêu ghẹo Chu tứ lang.
Bởi vì không còn tâm tư nên mấy thím mấy chị càng không khách sáo trêu ghẹo Chu tứ lang, nói đến tận khi hắn mặt đỏ tai hồng, hận không thế ném cối xay đi chạy lấy người.
Mấy huynh đệ Chu đại lang đứng bên cạnh nhìn đến vui vẻ, dù sao trước khi thành thân ai cũng có một hồi như thế, năm đó lúc hắn làm mai cũng bị trêu như vậy.
Mãn Bảo lại không rõ lý do, thấy tai tứ ca đỏ như sắp nhỏ ra máu, vội vàng đẩy đám người ra chạy vào, chống eo nhỏ che trước người hắn, ngẩng đầu nhỏ hỏi, "Mọi người đang bắt nạt tứ ca của cháu đấy ư?"
"Ai ui, Mãn Bảo tới rồi," lúc này mọi người mới thấy nhóc con này, thấy cả Bạch tiểu công tử chen vào với bé, cười tủm tỉm nói: "Không phải bắt nạt tứ ca con đâu, là tứ ca con sắp phải làm mai, cho nên mới hỏi xem hắn thích cô nương như nào?"
Gần đây Mãn Bảo đọc rất nhiều chuyện xưa, tự cảm thấy mình đã rất hiểu về nữ giới, nên không chút nghĩ ngợi nói: "Giống như chị dâu đây là xinh đẹp rồi."
Đối phương nghe thấy, vui vẻ cười đến cong cả eo, thích thú ôm Mãn Bảo cười nói với tiểu Tiền thị: "Không biết nhà các ngươi nuôi đứa trẻ này kiểu gì, sao mà nuôi khéo như vậy chứ?"
Tiểu Tiền thị nhìn thoáng qua Mãn Bảo, cười nói: "Đều do mẹ chồng ta dạy tốt."
Trong đám người liền vang lên một câu nói: "Có khi là do di truyền ấy, miệng này, giống y như đúc cha nàng lúc nhỏ, nói lời hay cứ như không cần tiền ấy."
Giọng nói không lớn lắm, nhưng lỗ tai của Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo đều thính, nghe được, bọn họ còn chưa kịp hỏi, trong đám người đã có một nàng dâu trẻ kinh ngạc cảm thán nói: "Hóa ra ngày xưa Kim đại thúc lợi hại như vậy ạ."
Lúc này trong đám người lại không có ai trả lời, chỉ có người chị dâu ôm Mãn Bảo cười nói: "Ta cũng chỉ có một hôm không thấy nàng mà thôi, sao mà mới cách một ngày, cái mặt này đã ngày càng mềm, càng béo, càng trắng?"
Mãn Bảo liền ưỡn ngực nhỏ nói: "Nhất định là do ăn đậu phụ."
Bạch Thiện Bảo nói: "Có khi là ăn cá chạch ấy, ta hay ăn đậu phụ mà, cũng có thấy ta trắng lên béo lên đâu."
Mãn Bảo liền quay đầu nhìn hắn, đánh giá một chút rồi nói: "Trông ngươi rõ béo mà, nhìn đi, trên tay còn có ngấn thịt này."
Bạch Thiện Bảo ghét ai nói cậu béo, nghe vậy thì nói: "Ngươi mới béo ấy, trên người ngươi mới có ngấn."
Mãn Bảo lại rất thích mình béo, nghe vậy liền vui vẻ rạo rực để lộ cánh tay mũm mĩm nói: "Mục tiêu của ta chính là ăn đến mức béo như củ sen đó, trong sách cũng viết mà, người như vậy mới là đẹp nhất, đáng yêu nhất."
Khoa Khoa:...... Chắc chắn là ngươi có hiểu lầm gì đó với nội dung trong sách.
Lại không nghĩ rằng, lời này rất được mấy người lớn tán đồng, nhao nhao gật đầu nói: "Béo thì tốt, béo thì đẹp."
"Béo trông phúc khí."
"Nhìn Mãn Bảo bây giờ xinh xắn biết bao nha, ngày xưa đúng là hơi nhỏ gầy."
"Chu tứ lang mà béo hơn chút sẽ càng đẹp trai hơn, đến lúc đó mấy cô nương nhìn thấy, có khi lại chẳng cần ai làm mai, mà tự đưa mình đến cửa trước."
Đề tài lại chậm rãi kéo về trên người Chu tứ lang.
Bởi vì muội muội đến đây, sắc hồng trên mặt Chu tứ lang vừa mới rút xuống một ít, bây giờ lại có xu thế đi lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.