Khoa Khoa phải lấy cách làm bảng thống kê này ra, chủ yếu là vì muốn giục đối phương, "Ký chủ, gần đây ngươi quá buông thả rồi, như vậy phải mất bao lâu mới có thể tích đủ tích phân mua thuốc chứ?" "Nhưng ta đã hái hết hoa hoa cỏ cỏ ở quanh thôn cho ngươi ghi lại rồi." Mãn Bảo cũng rất tủi thân, phàm là thực vật bé đã từng gặp, có thể hái bé đều hái, không hái được bé cũng bẻ một nhánh cây hoặc lá cây cho nó. Thật ra bé cũng muốn chăm chỉ đấy, nhưng bé cũng không có chỗ để chăm chỉ nha. Mãn Bảo ngồi trên giường so ngón tay, nghĩ nghĩ, mắt hơi sáng lên, nói: "Khoa Khoa, ngươi có loại năng lực vèo một cái liền có thể đến một chỗ khác không, như vậy thì ta có thể thu thập được rất nhiều loại thực vật." Khoa Khoa mặt không biểu tình nói: "Không có." Ngồi động cơ trên không thì có thể đấy, nhưng cũng không có thể vèo một cái là đến được chỗ khác, kỹ thuật di chuyển qua không gian, trước mắt cũng mới chỉ có thể ứng dụng với động thực vật, còn chưa thể ứng dụng với con người. Đương nhiên, Khoa Khoa sẽ không nói mấy câu này với Mãn Bảo, để tránh bé lại sinh ra mấy ý nghĩa kỳ lạ. Mãn Bảo liền xòe tay ra nói: "Cho nên ngươi xem đi, không phải ta không chăm chỉ, chỉ là bên cạnh ta đã không còn thực vật nào có thể ghi lại." "Cho nên ký chủ, ngươi phải tích lũy đủ vốn liếng, tranh thủ sớm ngày rời khỏi đấy, đến một nơi rộng lớn hơn." Khoa Khoa nói: "Đã ba ngày ngươi không học bài ngoài giờ học rồi." Mãn Bảo liền rụt cổ chột dạ nói: "Trời lạnh quá, chờ ấm áp ta lại học được không?" "Không thể!" Khoa Khoa nói: "Ký chủ, hãy nghĩ đến sức khỏe của mẫu thân ngươi đi, nghĩ đến số tích phân cần để mua thuốc." Mãn Bảo miễn cưỡng dâng lên một chút ý chí chiến đấu, tìm tìm trong bụng Khoa Khoa, phát hiện mấy quyển sách bé mua gần đây đều đọc xong rồi, mà bé lại vừa mới bị Khoa Khoa nhắc nhở chuyện tích phân, bé không nỡ lấy tích phân đổi sách, vì thế liền nhìn về hướng nhà họ Bạch. Nhà họ Bạch cất giữ rất nhiều sách, phần lớn sách ở đây Bạch Thiện Bảo để có thể đọc, cho nên Mãn Bảo cũng được đọc ké không ít. Bởi vì Khoa Khoa có giám sát, nên cho dù là Mãn Bảo vì trời lạnh mà thấy mệt rã rời, lúc này vẫn không thể vừa ngáp vừa cầm thư đọc câu được câu không. Bạch Thiện Bảo lại thành thật hơn bé nhiều, cậu trực tiếp đắp chăn nhỏ nằm ngủ, sau đó nghe Mãn Bảo đọc sách. Chờ Mãn Bảo phục hồi tinh thần nhìn lại, thấy không phục, giơ tay túm chăn của cậu, "Vì sao ngươi không đọc sách?" Bạch Thiện Bảo rúc ở trong chăn không động đậy, nói: "Trời lạnh như vậy, ta không muốn đọc sách đâu, chờ đến mùa xuân ta lại đọc, ngươi muốn đọc thì đọc đi, đọc to một chút, ta cũng có thể nghe được." "Không được, chúng ta thay phiên nhau, ta đọc xong thì đến lượt ngươi đọc cho ta nghe." Bạch Thiện Bảo: "Nhưng mà ta không thích quyển ngươi chọn." "Vậy ngươi thích quyển nào?" "Ta thích quyển , Bạch Thiện Bảo nói: "Ngươi đọc quyển sách kia cho ta, xong lần sau ta sẽ đọc cho ngươi." Mãn Bảo bò xuống, lịch bịch chạy đi tìm quyển mang ra, lại tìm cả quyển ngao du gần đây mình thích nhất kia, so sánh độ dày hai quyển rồi nói: "Được rồi, một lời đã định." Mãn Bảo để quyển sách mình thích ở bên cạnh, sau đó mở quyển sách Bạch Thiện Bảo thích ra đọc cho hắn nghe. Bạch Thiện Bảo không phát hiện tâm tư nho nhỏ của Mãn Bảo, gối đầu lên gối nghe bé đọc thư giống như nghe kể chuyện xưa, vô cùng thích chí. Phần lớn chữ trên sách bé đều nhận được rồi, không biết cũng có thể tìm trong , đọc rất trôi chảy. Ngay từ đầu bé chỉ đọc một cách đơn thuần thôi, nhưng càng đọc bé càng thấy thú vị, đây là do một thi nhân viết về chuyện hắn đi du lịch ở Kiếm Nam Đạo. Trong này ghi lại rất nhiều chuyện li kỳ quái lạ, còn có một số động thực vật hắn chưa từng thấy, Mãn Bảo cảm thấy quyển sách này rất có ích với mình, hơn nữa cũng viết rất thú vị. Bé đọc đến say sưa. Chờ đến khi Trịnh thị bưng bánh ngọt tới đây, Mãn Bảo đang cầm thư ngồi trên giường đọc sách đầy nhịp điệu, cái đầu nhỏ lúc lắc trông rất đáng yêu, lại quay sang nhìn con trai mình. Trịnh thị không nhịn được đen mặt, cách một cái bàn, con trai nàng đang cuộn chăn ngủ ngon lành, đôi mắt nhắm chặt, miệng nhỏ khẽ nhếch, lộ ra khuôn mặt nhỏ đỏ bừng. Trịnh thị không kìm được đẩy cửa ra đi vào, Mãn Bảo đang đọc đến chỗ gay cấn, căn bản không phát hiện có người bước vào, tận đến khi ngửi được một mùi ngọt thanh, lúc này mới ngẩng đầu nhỏ lên. Nhìn thấy bánh ngọt trên bàn, đôi mắt bé hơi sáng lên. Trịnh thị xoa đầu bé, cười nói: "Mãn Bảo đọc sách mệt rồi, ra ăn cái gì trước đi." Lại nhìn sang con trai nàng, Trịnh thị bất đắc dĩ gọi hắn, "Thiện Bảo, mau đứng dậy ăn bánh ngọt, bây giờ ngủ, buổi tối lại không ngủ được." Thật ra Bạch Thiện Bảo cũng không ngủ say, lúc đầu cậu nghe Mãn Bảo đọc sách cũng rất phấn khích, nhưng nằm nghe đọc sách cũng giống như kể chuyện xưa, càng nghe mí mắt cậu càng trĩu xuống. Đương nhiên, cậu không cảm thấy là do vấn đề của mình, vì thế cậu trách Mãn Bảo, "Ngươi đọc sách chẳng có cảm xúc gì cả, làm ta ngủ mất luôn này." "Ai nói, rõ ràng ta đọc rất hay, là do ngươi quá lười mới ngủ quên ấy." Trịnh thị thấy hai đứa trẻ lại định cãi nhau, vội vàng nói: "Ta bảo phòng bếp làm bánh hoa quế và bánh bao chỉ cho các con, các con xem ăn có ngon không." Hai đứa trẻ lập tức không nói nữa, giơ tay chộp lấy bánh ngọt trên bàn, mỗi người cầm lấy bánh hoa quế mình yêu nhất, một người cầm lấy bánh bao chỉ mình thích nhất, hai đứa trẻ đang xù lông như nhím lập tức biến thành hai con sóc cúi đầu gặm nhấm. Trịnh thị rất thích nhìn bọn họ ăn, cầm khăn tay xoa miệng cho bọn họ, ôn nhu hỏi: "Ăn ngon không?" Bạch Thiện Bảo và Mãn Bảo liên tục gật đầu. Bạch Thiện Bảo còn nói: "Mẫu thân, con thích người nhất." Mãn Bảo cũng vội vàng thổ lộ, "Thím Trịnh, con cũng thích người nhất." Tuy biết hai đứa trẻ đang dỗ ngọt nàng, nhưng Trịnh thị vẫn cười đến cong cả mắt, vui vẻ vô cùng, "Thích ăn thì ăn nhiều lên nhé." Bạch Thiện Bảo và Mãn Bảo đều vui sướng chết đi được, bọn họ rất thích ăn bánh ngọt, nhưng ngày nào cũng chỉ được ăn một lượng nhất định, giống như tiểu Tiền thị mỗi ngày chỉ cho bé ăn tối đa một que kẹo hồ lô. Nhà họ Bạch chuẩn bị bánh ngọt cho Bạch Thiện Bảo cũng theo số lượng cố định, thế nên bọn họ luôn thấy ăn không đủ. Thấy hai đứa trẻ ăn sạch cả đĩa bánh ngọt, lúc này Trịnh thị mới muộn màng phản ứng lại, hình như nàng gây họa rồi. Trịnh thị vội vàng xoa bụng hai đứa trẻ, nhỏ giọng hỏi: "Có căng không?" Hai đứa trẻ cùng nhau lắc đầu, Mãn Bảo tỏ vẻ, "Con còn có thể ăn một đĩa nữa." Bạch Thiện Bảo thì nói: "Con còn có thể ăn hai đĩa." Trịnh thị lo lắng sốt ruột, "Vậy hai đứa còn muốn ăn cơm không?" Hai đứa trẻ cùng nhau lắc đầu, "Cơm có gì ngon đâu, chúng con ăn bánh ngọt là được." Biết ngay, Trịnh thị càng bối rồi, suýt chút nữa không nhịn được mà cắn khăn, hôm nay các quản sự tới bẩm báo các khoản tiền, mẹ chồng phải tính thu chi trong một năm, cho nên mới bảo nàng đưa bánh ngọt cho hai đứa. Nàng nghĩ hai đứa trẻ tan học về sẽ muốn đọc sách trong thư phòng, chưa chắc đã đói lắm, liền không kìm được cầm thêm mấy cái, kết quả bọn họ lại ăn hết sạch. Trịnh thị chột dạ dặn dò hai đứa trẻ, "Cơm vẫn phải ăn, không ăn cơm thì không phải đứa trẻ ngoan, nếu không lần sau sẽ không có bánh ngọt ăn nữa."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]